Nguyễn Tinh Vãn không thèm để ý anh, tiếp tục đi về phía trước.
Chu Từ Thâm cách cô nửa bước chân, chậm rãi đi bên cạnh cô.
Chặn đám đông cho cô.
Sau khi Nguyễn Tinh Vãn nhận ra, cảm thấy càng thêm cáu kỉnh, không tự giác tăng nhanh bước chân.
Nhưng đợi cô đi được hai bước, giọng nói của Chu Từ Thâm lại vang lên: “Tới rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn theo tầm mắt của anh nhìn sang, đập vào mắt và dãy đèn vàng dài vô tận, cùng với các quán nhỏ mang đầy phong vị cổ xưa hai bên đường.
Đủ loại đồ ăn vặt, trang sức, đồ chơi nhỏ, trang phục....................
Bày hàng la liệt.
“Đây là......................?”
Không đợi cô hỏi xong, Chu Từ Thâm đã nhấc chân dài bước vào.
Tên đàn ông chó má này đúng là không nhân từ lương thiện nổi hai phút.
Đứng trên con đường đầy đồ ăn vặt, Chu Từ Thâm nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn: “Muốn ăn gì?”
Nguyễn Tinh Vãn đương nhiên sẽ không khách sáo với anh, một hơi gọi bảy tám loại đồ ăn, sau đó hỏi một câu mang tính tượng trưng: “Chu tổng thì sao?”
“Em tự lo cho mình là được rồi.”
“...........................”
OK, cô cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi.
Lúc Nguyễn Tinh Vãn đang chuẩn bị tìm chỗ ngồi xuống, lại phát hiện Chu Từ Thâm vẫn đứng nguyên tại chỗ không có ý rời đi.
Cô có lòng tốt nhắc nhở anh: “Chu tổng, đợi làm đồ xong, ông chủ sẽ đưa tới, không cần đứng đây đợi lấy đâu.”
Chu Từ Thâm: “.................Tôi biết rồi.”
Không biết có phải ảo giác hay không, hình như Nguyễn Tinh Vãn mơ hồ nghe thấy tiếng nghiến răng của anh. Trước kia lúc còn học đại học, bên cạnh trường học cũng có phố cổ tương tự như này, buổi tối cô và Bùi Sam Sam hay tới đó đi dạo.
Chỉ là nơi các cô đi chỉ là con đường dài mà thôi, không phồn hoa náo nhiệt giống như nơi này.
Nhưng cô không nghĩ tới, Chu Từ Thâm lại thích mấy nơi ồn ào như vậy.
Rất nhanh, đồ ăn cô gọi đã lần lượt đưa tới. Lúc Nguyễn Tinh Vãn vừa cầm đũa lên chuẩn bị ăn, phát hiện Chu Từ Thâm đang xem tài liệu trên điện thoại, cô suy nghĩ một chút, vẫn là đưa đũa qua.
Tên đàn ông chó má kia đầu cũng không thèm nâng, nhận lấy rất thuận tay.
Nguyễn Tinh Vãn bĩu môi, lại lấy một đôi mới.
Đợi tới khi cô ăn được một nửa, Chu Từ Thâm mới đặt điện thoại xuống, liếc qua đồ ăn trên bàn: “Sao em không ăn mấy cái này.”
Đồ ăn trong miệng Nguyễn Tinh Vãn vừa cắn được một nửa, nuốt xong rồi mới nói: “Không phải Chu tổng chưa gọi gì sao?”
Chu Từ Thâm đẩy mấy cái đĩa tới trước mặt cô, nhàn nhạt nói: “Bảo em tự cho mình là được rồi.”
“......................”
Không biết lòng tốt của người ta.
Nguyễn Tinh Vãn gọi bảy tám món đều là đồ cô thích ăn, có lòng tốt chia sẻ cho anh ăn, không cảm kích thì thôi, cô tự ăn vậy.
Đợi tới khi cô ăn xong, không nhịn được ợ một cái.
Chu Từ Thâm liếc cô một cái: “Ăn no rồi?”
“Hả? No rồi, tôi đi...................” tìm ông chủ xin cái túi đóng gói.
Nguyễn Tinh Vãn còn chưa nói xong, liền thấy Chu Từ Thâm lại lần nữa nhấc đũa lên, ăn mấy món cô chưa ăn xong.
Nguyễn Tinh Vãn sửng sốt, suy nghĩ có chút không theo kịp.
Đây là thao tác gì vậy?
Dường như cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của cô, Chu Từ Thâm không mặn không nhạt nói: “Không ai dạy em không được lãng phí sao?”