Chu Từ Thâm hơi có chút mất kiên nhẫn: “Thất thần làm gì, lên đây.”
Nguyễn Tinh Vãn do dự một lát mới đưa tay đặt vào lòng bàn tay anh.
Lúc Nguyễn Tinh Vãn đi lên, con thuyền hơi lắc lư, cô không đứng vững, không cẩn thận ngã vào lòng anh.
Chu Từ Thâm đặt tay trên lưng cô, cách vài giây sau mới nói: “Còn chưa ôm đủ?”
“......................”
Nguyễn Tinh Vãn nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng lùi về phía sau, nhưng con thuyền vốn đang ở trong nước, sao có thể tránh khỏi đong đưa, thân thể cô không khống chế được ngửa về phía sau.
Lúc Nguyễn Tinh Vãn tưởng rằng cô sẽ rơi vào trong nước, Chu Từ Thâm ôm lấy eo cô, kéo cô lại.
Chu Từ Thâm nói: “Em đột nhiên phát ngốc gì vậy, động tác không nhỏ.”
Còn không phải tại anh sao!
Người lái thuyền thấy thế cười nói: “Tiên sinh và phu nhân ngồi chắc nhé, hôm nay sóng hơi lớn, đừng ngã xuống đấy.”
Nguyễn Tinh Vãn há miệng muốn giải thích, thuyền lại lung lay một cái, khoảng cách giữa cô và Chu Từ Thâm càng gần hơn.
Vất vả mãi mới ngồi xuống được, Nguyễn Tinh Vãn vội vàng nhìn về phía bên cạnh, tận lực kéo ra khoảng cách lớn nhất với anh.
Chu Từ Thâm liếc cô một cái, cười lạnh một tiếng.
Thuyền nhỏ lung lay lắc lư chậm rãi đi ra giữa hồ, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió ngẫu nhiên thổi cành liễu đung đưa.
Nước ở đây rất trong xanh, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy từng đàn cá nhỏ bơi ngang qua.
Nguyễn Tinh Vãn nghiêng người ghé vào mạn thuyền, tay nhẹ nhàng lướt nước, nước mát lạnh, rất thoải mái.
Lúc cô đang chơi vui vẻ, bên cạnh vang lên một giọng nam không mặn không nhạt: “Nguyễn Tinh Vãn, hy vọng em rõ ràng, tôi đang làm việc, không phải hẹn hò với em.”
Cô thu hồi tầm mắt, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ: “Sao Chu tổng lại nói vậy?” “Không phải em cố ý trang điểm vì hẹn hò với tôi sao?”
Nguyễn Tinh Vãn: “....................” “Ha ha, Chu tổng thật là..............................”
Chu Từ Thâm liếc mắt, giọng nói lạnh hơn mấy phần: “Thật là cái gì?”
Nguyễn Tinh Vãn nghiêm nghị: “Thật là quan sát cẩn thận, chút tâm tư nhỏ nhoi này cũng bị anh phát hiện ra.”
Chu Từ Thâm mặc kệ cô, nhìn sang nơi khác.
Bị anh quấy rầy như vậy, Nguyễn Tinh Vãn không còn tâm tư nghịch nước nữa, yên ổn ngồi lại vị trí.
Thuyền nhỏ lẳng lặng lướt trên sông, ai cũng không nói chuyện.
Một lát sau Nguyễn Tinh Vãn liền bắt đầu ngáp, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người cô, giống như đang thôi miên vậy.
Trong lúc lắc lư, Nguyễn Tinh Vãn cuối cùng cũng ngủ mất.
Đầu cô hơi nghiêng, dựa lên vai người đàn ông bên cạnh.
Chu Từ Thâm rũ mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt nhàn nhạt.
Người lái thuyền nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, anh và phu nhân tới đây du lịch sao?”
Mấy giây sau, Chu Từ Thâm mới trầm thấp ừ một tiếng.
“Vậy hai người đã đi những đâu ngắm cảnh rồi?”
“Hôm qua vừa đến, còn chưa đi đâu.”
Người lái thuyền đáp: “Vậy tôi giới thiệu cho anh mấy chỗ, đều là nơi các cặp tình nhân trẻ tuổi thích đi.”
...............................
Lúc Nguyễn Tinh Vãn tỉnh dậy, thuyền đã lái về phía bờ hồ rồi.
Cô duỗi thắt lưng, vừa chuẩn bị hoạt động cái cổ cứng ngắc một chút, lại phát hiện hình như mình dựa vào cái gì đó.
Sau khi ý thức được điều này, Nguyễn Tinh Vãn lập tức ngồi thẳng dậy, lại không cẩn thận đụng tới cổ, khẽ “a” một tiếng.
Bên cạnh, là tiếng giễu cợt của người đàn ông.