Tình Yêu Của Lục Tổng

Chương 6: Lý do bỏ đi




“ Bách Ngôn ’’ người con gái mở cửa đi vào phòng làm việc của Lục Bách Ngôn thì thấy anh ngồi đối diện mình làm việc vô cùng chăm chú.

Nhưng vì tiếng gọi khi nãy mà Lục Bách Ngôn liền giật mình, đánh rơi cây bút trên tay xuống sàn, đầu cũng ngước lên nhìn. Cả người anh cứng đờ, như không tin vào mắt mình.

“ Em về rồi ’’ Thục Uyên vội đi lại kế bên anh, đôi mắt đã bắt đầu ươn ướt.

“ T...Thục Uyên ’’ giọng nói của Lục Bách Ngôn có hơi run rẩy.

“ Em đây ’’ cô ta ôm chằm lấy anh mà Lục Bách Ngôn cũng đáp lại cái ôm đó vô cùng nhanh.

Phải nói khoảnh khắc này anh đã chờ đợi rất lâu rồi, người anh yêu cuối cùng cũng quay trở lại rồi. Cảm xúc của anh bây giờ phải nói là vô cùng hạnh phúc, anh ôm chặt cô ta vào lòng mình.

“ Thời gian qua em đã đi đâu, có biết anh đã tìm em rất cực khổ hay không? ’’

Từ thời điểm nửa năm trước khi tin tức Lục Bách Ngôn liên hôn với nhà họ Tô bị truyền ra ngoài thì Thục Uyên cũng biệt tích từ đó.

“ Nếu em nói sự thật thì anh có trách em không? ’’ nhìn gương mặt Thục Uyên vô cùng đáng thương.

“ Sao anh lại trách em! Anh yêu em mà Thục Uyên ’’ Lục Bách Ngôn nắm lấy tay Thục Uyên, anh biết chắc cô có điều gì khó nói.

“ E...Em... nếu em nói thật ra sự ra đi của em liên quan đến người vợ mới cưới của anh thì anh sẽ tin em chứ! ’’ Thục Uyên vừa nói vừa khóc sướt mướt.

Nghe đến đây Lục Bách Ngôn cảm thấy máu đã dồn lên tới não, sự tức giận bắt đầu nổi lên. Nhưng anh vẫn đè nén xuống nghe hết câu chuyện.

“ Nửa năm trước khi nghe tin nhà anh và nhà họ Tô sẽ liên hôn quả thật em rất sốc. Lúc đó em tính sẽ gặp anh để hỏi rõ, em không thể mặt dày mà đeo bám anh nếu anh có vợ được. Em không muốn làm kẻ thứ 3 phá hoại gia đình người khác. ’’

“ Nhưng trước khi gặp anh thì Tô Thiên Tuyết đã hẹn em ra gặp mặt. Lúc em đến nơi thì cũng có mẹ anh ở cùng cô ấy. Tô Thiên Tuyết và mẹ anh buộc em phải rời xa anh, sau đó họ sẽ cho em một số tiền coi như bồi thường. Nhưng lúc đó em đã từ chối, em yêu anh nên khi họ dùng tiền để xua đuổi em em thấy bản thân mình bị sỉ nhục rất nhiều và tình yêu của em dành cho anh dường như rất rẻ mạt. ’’ Thục Uyên nói bằng giọng điệu vô cùng uất ức.

“ Nhưng bất ngờ Tô Thiên Tuyết nói là cô ấy đã có thai với anh, sớm muộn gì cô ấy cũng là Lục phu nhân danh chính ngôn thuận. C...Còn nói em không biết xấu hổ mà chia rẻ gia đình người khác. ’’



“ Vì quá tủi thân và buồn bực nên em đã ra đi mà không một lời từ biệt. ’’

Bộ dạng Thục Uyên trông vô cùng đáng thương, cô ta khóc rất nhiều sau đó rúc vào người Lục Bách Ngôn dựa vào người anh. Nước mắt của cô ta cũng làm bộ vest của anh ướt đẫm một mảng.

Nhưng Lục Bách Ngôn không quan tâm, cái anh quan tâm là người con gái anh yêu vậy mà lại bị đối xử tàn nhẫn như vậy. Mà người đó không ai khác lại là chính cô vợ trên danh nghĩa của anh. Lục Bách Ngôn cuộn tròn nắm tay lại, gân xanh cũng nổi lên thể hiện được sự tức giận của anh.

“ Vậy thời gian qua em sống thế nào? ’’ nhìn người con gái gục ngã trong lòng mình, Lục Bách Ngôn thấy xót vô cùng.

“ Lúc đó em đã qua Mỹ, nhưng dường như ông trời cũng không thương em thì phải. Em chỉ vừa mới qua đó đã bị người ta cướp sạch hết tiền bạc lẫn hành lý. Thời gian đầu em như người vô gia cư, phải chịu cảnh nghèo đói không có chỗ ở. Nhưng cũng may sau đó có người tốt giúp đỡ đã nhận em vào làm ở một quán ăn nhỏ, em phải rửa chén hàng ngày để được ăn cơm. Sau đó họ cũng đuổi em đi vì người vợ cho rằng em quyến rũ chồng của bà ta. Nhưng rõ ràng là ông ta có ý định làm sỡ em hu hu. ’’

“ Phải khó khăn lắm em mới về đây được. ’’

Lục Bách Ngôn cảm thấy đại não anh đã bắt đầu âm ỉ đau, không ngờ trong khi anh ở đây sống trong nhung lụa thì người yêu anh lại chịu cảnh cơ cực như vậy.

“ Hứa với anh đừng rời đi nữa nhé. Anh sẽ khiến những người nhục mạ em phải trả giá. ’’

“ Bách Ngôn, em về đây chỉ muốn gặp anh thôi. Chứ em không muốn phá hoại gia đình của anh. N...Nên anh đừng... ’’ Thục Uyên còn chưa nói hết Lục Bách Ngôn liền cắt ngang.

“ Chính cô ta mới là người phá hoại tình cảm giữa anh và em. Thục Uyên em quá lương thiện rồi. ’’ đúng vậy chính là Tô Thiên Tuyết, vì cô ta nên mọi chuyện mới xảy đến với Thục Uyên.

“ Em yên tâm, lần này không ai ngăn cản được chúng ta nữa. ’’ Lục Bách Ngôn ôm cô ta vào lòng, nhẹ nhàng hôn cô ta một cái an ủi.

Mà Thục Uyên khi được anh ôm liền nở một nụ cười thỏa mãn, một nụ cười châm biếm. Xem ra kế hoạch của cô ta đã thành công, cô ta chỉ cần chờ ngày trở thành Lục phu nhân mà thôi.

Tô Thiên Tuyết cô cũng đừng trách tôi, có trách thì trách cô lại dám tranh giành người đàn ông này. Trách là trách cô quá ngu ngốc và nhu nhược, quá yếu đuối và hơn hết là chồng cô cũng không hề yêu cô mà ngược lại còn chán ghét vô cùng. Nghĩ tới ngày tháng sau này, Thục Uyên cười đầy nham hiểm.

Trái ngược với màn ôn lại chuyện xưa đầy cảm động của chồng mình cùng với người tình thì ở nhà Tô Thiên Tuyết lại đau khổ không dứt. Từ lúc cô trở về liền nhốt mình trong phòng, nằm trên giường chùm chăn lại rồi khóc. Cả cơ thể cô như rơi vào nơi vực sâu không đáy, không cách nào thoát ra được. Thiết nghĩ người kia đã trở về thì liệu anh sẽ kết thúc cuộc hôn nhân này chứ, dẫu sau anh rất chán ghét cô mà. Nhưng nghĩ đến tình cảnh đó, trái tim Tô Thiên Tuyết liền nhói đau, âm ỉ rỉ máu ở bên trong.