Tình Yêu Của Lục Tổng

Chương 7: Về nhà chính




Kể từ ngày Tô Thiên Tuyết đến công ty của Lục Bách Ngôn đưa cơm cho anh thì tới nay đã 1 tuần anh vẫn chưa về nhà. Tô Thiên Tuyết cũng hiểu được lí do về sự vắng mặt này của anh nhưng vẫn không khỏi buồn tủi trong lòng.

Mới 2 ngày trước Tô Thiên Tuyết còn thấy khắp các trang báo đều đăng tin về Lục Bách Ngôn cùng với nữ họa sĩ nổi tiếng Thục Uyên đi cùng nhau đến nhà hàng dùng bữa.

Nhìn thấy tin đó, trái tim của Tô Thiên Tuyết cảm thấy đau đớn, quặn thắt vô cùng. Lại nhìn dưới phần bình luận của bài báo kia, có người thì khen ngợi sự đẹp đôi của chồng cô với người phụ nữ khác. Nhưng cũng có người đau lòng dùm cô vợ ở nhà, dù sao cô vợ mà Lục tổng cưới về cũng là thiên kim tiểu thư nức tiếng ở thành phố này.

Mọi uất ức trong lòng không thể nói thành lời, Tô Thiên Tuyết chỉ biết thể hiện bằng những giọt nước mắt tủi thân của mình. Ngay cả khi anh trai cô thấy tin tức cũng gọi điện hỏi thăm cô về sự việc. Nhưng cô vẫn suy nghĩ cho anh, lại nói với anh trai chắc họ chỉ là bạn bè, cô là vợ tuyệt đối sẽ tin tưởng chồng mình.

Có phải Tô Thiên Tuyết đã yêu quá mù quáng rồi hay không đây?

Lần đầu tiên cô dành tình cảm đặc biệt cho một người khác giới nhưng tại sao lại không có cảm giác hạnh phúc mà ngược lại chỉ toàn là đau khổ thế này!

“ Thiếu phu nhân, thiếu gia gọi con nè ’’

Bà vú vừa nghe tiếng điện thoại bàn gọi tới liền nhận máy, không ngờ người gọi lại là thiếu gia còn đặc biệt là gọi cho thiếu phu nhân. Nhưng tại sao thiếu gia lại không gọi thẳng vào điện thoại riêng của thiếu phu nhân cơ chứ. Đó là những suy nghĩ trong đầu của bà vú.

Tô Thiên Tuyết đang chăm sóc mấy cây hoa ngoài vườn, nghe Lục Bách Ngôn gọi mình thì cô cũng bất ngờ nhanh chóng đi vào nhận máy.

Mấy ngày nay vì để thư giản tinh thần nên Tô Thiên Tuyết đã cố tình trồng thêm mấy loài hoa trong vườn, rồi chăm sóc chúng. Cô cũng muốn kiếm việc gì đó làm để làm bản thân mình phân tâm một chút, để tránh suy nghĩ đến những chuyện buồn.

“ Em nghe đây ’’

“ Chiều nay chuẩn bị một xíu, tan làm sẽ về nhà chính dùng bữa ’’

Lục Bách Ngôn bên này vừa mới bị mẹ anh giáo huấn một trận. Kêu anh chiều nay phải dẫn con dâu của bà về, bà đã rất nhớ cô rồi.

“ Vâng khi nào anh về? ’’ cô không ngờ sau 1 tuần không gặp mặt thì anh lại chủ động gọi cho cô.



“ Tới đó tôi sẽ gọi ’’ Lục Bách Ngôn vừa nói xong cũng liền tắt máy.

Bên anh còn khá bận bịu công việc. Từ lúc Thục Uyên trở về anh đã tạm gác lại mọi thứ để ở bên cô ta nhiều hơn xem như là bù đắp khoảng thời gian trước. Nghĩ lại thì cũng đã 1 tuần rồi anh cũng không trở về nhà riêng của mình.

“ Lên xe đi ’’ Lục Bách Ngôn hôm nay tự lái xe về nhà chính.

“ Vâng ’’ lúc nãy Tô Thiên Tuyết còn hơi ngơ ngẩn cứ tưởng mình bị ảo giác khi thấy anh ngồi ở ghế lái.

“ Mấy hôm nay ở nhà có chuyện gì không? ’’ không hiểu tại sao anh lại có chút quan tâm.

“ Vẫn bình thường ’’

Ở nhà trừ cô ra thì cũng chỉ có bà vú với 2 người giúp việc khác, kể ra họ rất thân thiết nên không có xảy ra chuyện gì xích mích.

Nói đến đây Tô Thiên Tuyết cũng muốn hỏi ngược lại Lục Bách Ngôn là mấy hôm sao anh không về nhà, anh ăn uống có tốt không, người phụ nữ kia có chăm sóc tốt anh không... trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh nhưng dặn lòng kiềm lại.

Suy cho cùng đối với anh cô chỉ là người vợ hữu danh vô thực, người anh yêu hiện tại cũng đã trở về thì cô lấy tư cách gì để hỏi anh cơ chứ.

Lục Bách Ngôn hỏi xong câu đó cũng không có phản ứng gì thêm, anh chỉ tập trung lái xe. Nhưng vừa mới chạy qua đèn giao thông một lúc Tô Thiên Tuyết lại lên tiếng nhờ anh dừng xe lại.

“ Bách Ngôn em muốn mua bánh cho ba mẹ có được không? ’’ cô sợ anh không chịu ghé nên có hơi dè chừng.

“ Ở đâu? ’’

“ Chạy một chút nữa là tới, nằm bên tay phải cũng thuận đường chúng ta đi ’’ thấy anh không từ chối cô rất vui.

“ Em không biết sở thích của ba mẹ nên mua một cái bánh dâu tây không biết ba mẹ có thích không nữa! ’’ vừa mới ngồi lên xe Tô Thiên Tuyết đã vui vẻ nói.



“ Chỉ cần cô mua ba mẹ đều rất thích ’’ chính anh cũng phải công nhận sự yêu thương mà ba mẹ mình dành cho cô con dâu của họ.

“ Thật sao, nếu vậy thì tốt quá ’’

Cô nở một nụ cười rất tươi, ngay đúng lúc đó Lục Bách Ngôn cũng đanh chăm chú nhìn cô. Anh cũng thấy được nụ cười ấy, phải nói sao đây nhưng trong một chốc nào đó anh cảm giác nụ cười của cô rất hồn nhiên và trong sáng, không chút bụi trần. Còn có cảm giác vô cùng đáng yêu.

Chết tiệt! Mình đang suy nghĩ gì vậy.

“ Chúng ta đi thôi ’’ Tô Thiên Tuyết thấy anh hơi mất tập trung nên cô nhắc nhở, cô sợ để ba mẹ đợi lâu.

Lục Bách Ngôn cũng giật mình. Khỉ thật khi nãy vậy mà anh lại có chút thất thần vì Tô Thiên Tuyết. Đúng là bị ma nhập rồi.

“ Chào ba mẹ, con mới qua ạ ’’ Tô Thiên Tuyết sánh đôi cùng Lục Bách Ngôn đi vào nhà, trên tay Lục Bách Ngôn thì đang cầm cái bánh khi nãy cô mua.

“ Con dâu của ta, ta nhớ con quá đi thôi ’’ Trương Quế Mai vừa nghe tiếng con dâu đã vội bỏ bộ phim đang coi đi ra ôm con dâu của mình một cái.

Lục Bách Dịch là ba Lục Bách Ngôn cũng đi ra xem thì thấy một hiện tượng vô cùng hiếm hoi, con trai ông vậy mà lại biết mua đồ về nhà cho ba mẹ. Đúng là hiện tượng khó gặp mà.

“ Con trai biết hiếu thảo từ khi nào vậy? ’’ ông không khỏi châm chọc con trai mình một phen.

Từ nhỏ Lục Bách Ngôn đã vô cùng tự giác, hầu như không cần ở gần ba mẹ mình. Anh đã tự lập và trưởng thành từ rất nhỏ, ba mẹ anh cũng yên tâm và cảm thấy tự hào vô cùng.

Nhưng điểm duy nhất đó chính là con trai quá trầm ổn và lạnh lùng, chưa kể rất dễ cáu gắt với mọi người xung quanh. Duy chỉ duy nhất một người là khiến anh có đôi phần dịu dàng nhưng hai ông bà lại không thích được con người kia.

Trong cuộc đời Lục Bách Ngôn anh có thể tự quyết định mọi thứ mà hai ông bà có thể sẽ không xen vào, nhưng duy chỉ việc anh muốn ở bên cô gái kia thì chắc chắn là không thể. Hai ông bà đã rất nhất mực phản đối. Nhờ đó mà mới có được cô con dâu ngoan hiền như bây giờ.

Mấy hôm trước mình có bận một số việc nên không thể ra truyện được, mong mọi người thông cảm ạ. Sắp tới mình sẽ cố gắng ra đều đều hơn, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ ạ!