“ Em đến đưa cơm cho anh ’’
“ Hôm nay vú có việc nên không đến được ’’
Tô Thiên Tuyết sợ anh nghĩ mình là loại phụ nữ hay bày trò để tiếp cận anh nên nhanh chóng giải thích.
“ Qua đây ’’ Lục Bách Ngôn trầm mặt ra lệnh.
Tô Thiên Tuyết cũng nhanh chóng đi qua chỗ sô pha rồi ngồi xuống. Cô cũng mở sẵn lồng cơm ra cho anh, sợ là anh sẽ đói.
Vừa mở lồng cơm cô vừa kể mấy món mà vú chuẩn bị.
“ Hôm nay vú nấu món anh thích đấy, sườn ram mặn với canh bí đỏ hầm xương ống ’’
“ Còn nóng anh ăn đi cho ngon ’’ cô đưa đôi đũa và cái muỗng mình đem theo cho anh.
Lục Bách Ngôn cũng nhận lấy rồi vội vã ăn cơm. Bình thường anh rất bận thường bỏ bữa, nên mẹ anh đặc biệt dặn vú sẽ nấu cơm trưa rồi đem đến công ty nhắc nhở anh ăn đúng giờ. Với cả anh rất kén ăn, bình thường anh cũng chỉ ăn cơm ở nhà là nhiều nên đã thành thói quen luôn rồi.
Đang ăn Lục Bách Ngôn cảm nhận được có ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn mình. Anh ngước lên thì trực tiếp đụng ngay ánh mắt của Tô Thiên Tuyết. Cô xấu hổ ho vài cái rồi quay đi chỗ khác.
“ Đã ăn chưa? ’’
“ Em chưa, lát nữa đưa cơm cho anh xong rồi em về ăn cũng được ’’ khi nãy hào hứng quá trong đầu cô chỉ nghĩ đến đưa cơm cho chồng thôi.
“ Ăn chung đi ’’
Lục Bách Ngôn đi lấy thêm một cái chén, đôi đũa khác đưa cho cô. Bởi vì tính chất công việc nên trong phòng anh có đầy đủ hết mấy đồ dùng hằng ngày kể cả chén đũa cũng có nốt.
“ Không sao đâu, anh ăn đi em không đói ’’ cô sợ nếu ăn chung thì anh ăn ít quá lại không đủ no.
Nhưng chính cái bụng cô lại phản bội ngược lại cô. Đúng lúc này nó lại kêu ọt ọt, cô xấu hổ muốn độn thổ luôn.
Lục Bách Ngôn nhìn cô nói dối mà bật cười trong chốc lát. Dĩ nhiên Tô Thiên Tuyết cũng thấy được nụ cười ấy, cô chỉ cảm thấy cô mê nụ cười đó vô cùng. Đây là lần đầu tiên mà cô thấy anh cười, rất đẹp.
“ Khụ khụ, lo ăn đi ’’ thấy mình đã thể hiện quá mức, Lục Bách Ngôn liền lấy lại phong độ, trước mặt cô anh không muốn để lộ quá nhiều.
Tô Thiên Tuyết lần này cũng không từ chối, cô liền cầm chén động đũa ngay.
“ Em về đây, tạm biệt ’’ sau khi cả hai ăn xong cô liền dọn dẹp lồng cơm rồi ra về.
“ Vũ Thiên đưa cô ấy xuống lầu đi ’’ Lục Bách Ngôn nói máy với Vũ Thiên.
Tô Thiên Tuyết vừa đi vừa nghĩ mà vui trong lòng. Hôm nay hình như mối quan hệ của hai người đã có chút khởi sắc. Tuy không phải lần đầu ăn cơm chung, nhưng hôm nay anh lại nói và cười với cô không có kiệm lời như khi ở nhà. Chắc là không mất quá lâu để anh chấp nhận cô đâu nhỉ.
Trong lúc suy nghĩ mà không nhìn đường nên Tô Thiên Tuyết đã đụng trúng người ta, rồi vội vàng xin lỗi. Người kia bị đụng cũng phát cáu lên nhưng khi nhìn thấy đích thân thư ký của Lục Bách Ngôn dẫn cô đi thì cô ta cũng im bặt.
Chỉ cố nặng ra một nụ cười miễn cưỡng, nói mình không sao rồi nhanh chóng vụt qua Tô Thiên Tuyết đi về phía trước tiếp tục. Mà không biết linh cảm bách bảo hay sao vậy mà Tô Thiên Tuyết lại ngoái đầu xem người khi nãy đi vào đâu. Thì thấy cô ta đi thẳng rồi trực tiếp mở cửa phòng làm việc của Lục Bách Ngôn rồi bước vào đó.
Trong đầu cô hiện lên nhiều câu hỏi vô cùng, cô gái đó là ai, tại sao lại có thể tự tiện vào phòng làm việc của chồng cô cơ chứ. Người vợ như cô còn phải nhờ thư ký dẫn lên vậy mà cô gái đó lại có thể trực tiếp đi lên một mình. Vã lại khi nãy cô cũng thấy cô ấy dùng thang máy chuyên dụng kia.
“ Người khi nãy là ai vậy? Sao có thể tự ý vào phòng của Bách Ngôn? ’’ Tô Thiên Tuyết muốn biết nên cứ hỏi thẳng luôn.
“ Cô ấy là Thục Uyên, là người yêu.... à không là bạn cũ của giám đốc ạ ’’ thấy mình lỡ lời Vũ Thiên liền sửa lại.
Nhưng hai chữ người yêu đã lọt vào tai Tô Thiên Tuyết hết rồi. Cô bỗng thấy tầm mắt mình thoáng mờ đi, đại não cũng bắt đầu rối loạn. Lúc này cảm giác cô rất bối rối không biết làm sao.
“ Phu nhân về cẩn thận ’’
Đi tới đại sảnh rồi mà Tô Thiên Tuyết vẫn không biết. Cũng may Vũ Thiên lên tiếng kéo tâm trí cô trở lại.
Sau đó cô cũng không biết sao mình có thể trở về được tới nhà. Lúc cô về người làm thấy cô thất thần nên cũng lo lắng hỏi thăm.
“ Thiếu phu nhân cô không được khỏe ạ? ’’
Lúc họ nghe nói thiếu gia lấy vợ cũng rất mừng. Nhưng lại sợ vợ của thiếu gia sẽ khó tính, làm khó làm dễ bọn họ như cô Thục Uyên kia. Nào ngờ thiếu phu nhân của họ lại là một cô gái rất hiền lành, lại còn dịu dàng xinh đẹp. Bình thường thiếu phu nhân đối xử với mọi người rất tốt nên ai cũng yêu mến cô hết.
“ Em không sao, chị làm việc đi. Em lên phòng nghỉ ngơi một lát. ’’ cô cười cho có lệ rồi nhanh chóng về phòng của mình.
Người làm thấy cô rất lạ, nhưng nghe cô nói không sao nên họ cũng không dám nhiều lời. Dù sao cũng là phận tôi tớ ai nào dám xen vào chuyện của chủ được chứ.
Tô Thiên Tuyết thê tấm thân mệt mỏi, không còn chút sức lực của mình lên phòng rồi đóng cửa lại. Cả tấm lưng cô nhanh chóng trượt dài xuống cánh cửa, trực tiếp gục ngã dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Cô cảm thấy cả thân thể mình bất lực vô cùng còn trái tim thì đau nói như có ai đang bóp nát nó. Thật sự rất khó chịu.
Tô Thiên Tuyết không ngờ cô chỉ mới kết hôn được một tuần, vậy mà lại chứng kiến được cảnh chồng mình cùng người yêu của anh ở bên nhau. Đến bây giờ cô mới hiểu vì sao anh lại không thích và chán ghét cô đến như vậy.
Thật nực cười khi mà khi nãy cô còn nghĩ mối quan hệ của hai người đã có tiến triển tốt hơn, còn mong anh sẽ từ từ chấp nhận mình. Cô quá ngây thơ rồi.