Ở giữa vùng ngoại ô quận phía Đông thành phố C, dinh thự tư nhân của Hứa gia nằm tĩnh mịch ở lưng chừng bên trên núi.
Thời điểm Tống Duẫn Thành mang Tống Hiểu Đình đến, đã là hai giờ sau, vừa mới qua thời gian bữa tối.
Dinh thự của Hứa gia được thắp sáng rực rỡ, các nhân viên bảo vệ và bảo mẫu đều bận rộn với vị trí của mình.
Một nhà ba người của Hứa Bách Xuyên ngồi yên trên ghế sofa ở phòng khách, không có ý đứng dậy chào đón anh.
Tống Duẫn Thành mặc một chiếc áo sơ mi và quần dài, lộ ra một dáng người cao thẳng, đĩnh bạc. Một tay đút vào túi quần, tay kia xách vài túi quà đắt tiền, trên môi nở một nụ cười thương hiệu của các công tử, vừa xa cách lại vừa lịch sự “Chú Từ, cháu đến muộn thế này làm phiền chú nghỉ ngơi rồi”.
“Duẫn Thành, chúng ta đều sắp trở thành người nhà rồi, cậu còn khách sáo như thế làm gì” khuôn mặt Hứa Bách Xuyên nghiêm túc, đôi mắt sau lớp kính lộ ra một sự đặc biệt quỷ dị lạnh lùng.
“Cậu nên thường xuyên đến ăn cơm cùng chúng tôi, cũng sắp kết hôn rồi. Một năm cũng khó gặp cậu một lần.” Gương mặt Hứa phu nhân được trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc sang trọng. Lấy tư thế một phu nhân hào môn ngồi uy nghiêm nhìn Tống Duẫn Thành.
“Dì Hứa, tôi cũng chỉ nghĩ kiếm nhiều tiền để khi Hi Nặc gả đến không chịu ủy khuất mà thôi”. Tống Duẫn Thành đặt lễ vật lên bàn trà, ngồi xuống sô pha đối diện với Hứa Bách Xuyên.
“Không chịu ủy khuất sao? Con bé còn chưa gả đi tay liền bị thương nghiêm trọng như vậy. Hi Nặc nhà chúng tôi từ bé đến giờ chưa bao giờ bị thương dù là nhỏ nhất, cậu xem tay con bé, tôi có thể yên tâm giao nó cho cậu sao?” Hứa phu nhân vừa nói vừa dùng khăn tay lau khóe mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Tống Hiểu Đình từ lúc vào nhà đến giờ vẫn chưa chào một tiếng.
Tống Hiểu Đình thờ ơ nhìn lại, nhìn thấy ánh mắt oán hận của Hứa Hi Nặc đang đáng thương dựa vào người của Hứa phu nhân, hoa lê đái vũ mà khóc. Tay phải của cô ta được băng gạc quấn như một cái bánh chưng, cô mới nhớ ra lúc Hứa Hi Nặc làm đầu mình bị thương mảnh vỡ chậu hoa cũng làm tay cô ta cắt trúng.
“Dì, tôi đảm bảo những chuyện giống như thế này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa”. Tống Duẫn Thành thu lại nụ cười trên môi khuôn mặt nghiêm túc mà nói.
“Cậu có thể đảm bảo cái gì, em gái cậu làm người khác bị thương, nghe nói mấy ngày trước còn lấy dao tự đâm mình, giữ một người bạo lực như vậy ở bên cạnh. Tính mạng của Hi Nặc lúc nào cũng sẽ bị đe doạ.” Giọng nói của Hứa phu nhân lạnh nhạt mang theo trách cứ.
“Đình Đình cũng bởi vì chuyện tai nạn của cha và dì Hà nên tâm trạng mới dao động. Đình Đình, còn không mau nhận lỗi”. Tống Duẫn Thành ngẩng đầu nhìn Tống Hiểu Đình, ở trước mặt người ngoài hắn luôn gọi cô là Đình Đình.