“Thật xin lỗi, Hi Nặc tỷ. Sau này khi cầm chậu hoa đập đầu tôi, nhất định phải cầm chắc.” Tống Hiểu Đình khiêm tốn nói xin lỗi.
“Đây là thái độ khi xin lỗi sao? Có muốn tôi thay mẹ cô dạy dỗ cô không?” Hứa phu nhân sững sờ một lát, sắc mặt cực kì khó coi.
Tống Hiểu Đình đập vỡ ly trà trên bàn, lấy một mảnh vỡ “Nào, tôi trả lại cho con gái các người”.
“Mẹ!” Hứa Hi Nặc giật mình sợ hãi, trốn vào lòng của Hứa phu nhân.
Hứa Bách Xuyên đứng lên, giận dữ nói: “Đủ rồi, đây là Hứa gia”.
Nhìn thấy con gái mình sợ hãi, Hứa phu nhân đau lòng hét lên: “Mày có bệnh tâm thần đúng không, mau đến bệnh viện khám đi”.
“Bà câm miệng cho tôi!” Hứa Bách Xuyên ngăn cản lời nói của vợ.
Bệnh tâm thần! Ba chữ này luôn là cấm kỵ của Tống Duẫn Thành, vảy ngược không ai dám chạm vào. Qua nhiều năm như vậy, không ai có đủ can đảm nói ra ba chữ này trước mặt hắn.
Không khí trong phòng nháy mắt liền đóng băng, phòng khách nhất thời chìm vào im lặng, vẻ mặt mọi người đều ngưng trọng.
Tống Duẫn Thành ngược lại nở nụ cười, đứng lên đoạt lấy mảnh vỡ trên tay Tống Hiểu Đình vứt xuống mặt đất.“Dì, người cứ lo cho Hi Nặc là được rồi, em gái của tôi không cần dì dạy bảo. Chú Hứa, cháu về trước”.
“Duẫn Thành” Hứa Hi Nặc luôn im lặng, thấy hắn chuẩn bị rời đi vội vàng lên tiếng gọi, “Cô ta, cô ta vẫn còn ở biệt thự của anh sao?”.
“Có vấn đề gì sao?” Tống Duẫn Thành quay đầu khuôn mặt khó hiểu nhìn Hứa Hi Nặc.
Nhìn thấy ánh mắt sắt bén của hắn, sống lưng truyền đến một cơn lạnh thấu xương, cô ta không khống chế được người đàn ông này cũng không thể không yêu hắn. “Không, không có gì”.
“Được rồi, dưỡng thương cho tốt đừng nên chạy loạn”. Tống Duẫn Thành nhấn mạnh bốn chữ cuối, xoay người đi về phía cửa. Thật ra thời điểm khi nghe đến ba chữ "bệnh tâm thần", lửa giận đã bùng nổ tới cực hạn, hắn luôn là người tùy ý làm bậy nhưng giờ lại chịu đựng, nếu hắn không lập tức rời khỏi Hứa gia tình hình có lẽ sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.
Tống Hiểu Đình theo sau lưng Tống Duẫn Thành, nhìn bóng lưng thẳng tắp cô có chút đau lòng cho người đàn ông này.
Ai ở C thành cũng biết mẹ của Tống Duẫn Thành là một bệnh nhân tâm thần nặng. Cho nên ba chữ đó giống như một con dao nhọn phá vỡ tất cả ngụy trang của Tống Duẫn Thành, giống như vạch trần vết thương trong lòng hắn mặc cho ánh mặt trời thiêu đốt. Trong những năm đó Tống Duẫn Thành hẳn là rất cô độc.
Tong phòng tắm rộng rãi trên lầu ba, sương nước đang chậm rãi bốc lên, tiếng thở dốc trầm thấp cùng tiếng rên rỉ khe khẽ xen lẫn vào nhau, nối tiếp nhau.
Tống Duẫn Thành ngồi trong bồn tắm lộ ra cơ bụng và eo đầy gợi cảm, nữ nhân dưới thân ngoan ngoãn để hắn vuốt ve chơi đùa. Thân thể cô gái dưới làn nước càng thêm quyến rũ mê người, khiến hắn không biết chán. Động tác càng thêm sâu...
Tống Hiểu Đình cảm giác xương cốt toàn thân đều bị hắn làm cho tan rã từng mảnh. Cơ thể đau nhức không chịu nổi lực đạo va chạm của hắn, khoái cảm điên cuồng dâng lên trong cơ thể của cô. Từng đợt cao trào đem cô đẩy lên.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có một khía cạnh lẳng lơ và điên cuồng đến thế, nhưng cảm giác vui sướng bên người đàn ông mình yêu khiến cô khó có thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Ngâm mình trong dòng nước ấm áp, Tống Hiểu Đình trầm tư một lúc lâu mới hỏi: “Khi nào thì em có thể đi gặp mẹ?”.
Hai mắt Tống Duẫn Thành nhắm lại dựa lưng vào thành bồn tắm, giọng mũi nhè nhẹ khiến cho người nghe có cảm giác lười biếng: “Tôi cho y tá mở video em liền có thể thấy được, hay là em muốn xem bây giờ?”.
“Video? Anh lừa em?” Tống Hiểu Đình không ngờ gặp mặt là gặp qua một cái màn hình, trái tim của cô vừa nóng lên một chút liền như rơi xuống vực băng.
“Lừa em cái gì, em còn gì đáng để tôi lừa gạt?” Tống Duẫn Thành mở mắt nhìn cô, hơi thở mang theo một chút nguy hiểm.
Sự dịu dàng tối nay suýt chút nữa khiến cô quên mất người đàn ông này tàn nhẫn như thế nào, vốn tưởng rằng hắn sẽ có chút tình cảm với mình, nhưng cô thật ngây thơ, Tống Hiểu Đình bất ngờ đứng dậy, bước ra khỏi bồn tắm, còn chưa kịp lấy khăn tắm trên bục tắm, cô đã bị Tống Duẫn Thành kéo trở lại bồn tắm, đầu gối cô đập vào bồn tắm rất đau, mồ hôi lạnh toát ra.
“Tôi cho cô đi sao?” Tống Duẫn Thành sắc mặt trầm xuống, tay phải nâng cằm, ép cô quỳ ở giữa hai chân của hắn.
“Tống Duẫn Thành, anh rốt cuộc muốn thế nào?” khoảng thời gian này Tống Hiểu Đình thấp thỏm lo âu, tất cả cảm xúc ủy khuất, khổ sở trong nháy mắt cũng bộc phát, “Mẹ con chúng tôi trả nợ anh mấy ngày nay đều rõ ràng, nếu như anh còn ngại không đủ, mạng của tôi cho anh a.”
Tống Duẫn Thành nhìn cô không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng, cô đúng là một người phụ nữ biết sống chết! Vốn dĩ từ Hứa gia trở về, tâm tình hắn vô cùng tồi tệ, cơn thịnh nộ có thể hủy diệt tất cả mọi thứ bất cứ lúc nào... Vào lúc này, cuối cùng hắn cũng tìm được lối thoát, hắn không chút do dự ấn đầu Tống Hiểu Đình vào trong bồn tắm.
Tống Hiểu Đình không kịp phòng ngừa đột nhiên bị ấn vào trong nước, còn không kịp hô hấp một ngụm không khí, nước đã nhanh chóng xâm nhập vào xoang mũi, lỗ tai, khoang miệng, phổi cùng mạch máu hoàn toàn mất đi dưỡng khí......
Sau một lúc ngây người, cô bắt đầu liều mạng vùng vẫy, muốn hít thở, muốn thoát ra khỏi sự ngột ngạt vô lực này.
Thời gian một giây trôi qua.
Một chuỗi bong bóng bọt khí từ đáy bồn tắm xuất hiện.
Hai mắt Tống Duẫn Thì đỏ ngầu, bàn tay đang đè đầu cô run lên, cánh tay nổi lên những đường gân xanh khủng khiếp do dùng sức quá mức, trước đây hắn cũng từng cảm nhận loại cảm giác ngạt thở như sắp chết này, và bản năng khao khát được thở.
Nhưng dù bạn có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi sự bất lực, sự ngột ngạt, dòng nước tứ phía vắt kiệt dưỡng khí trong phổi bạn, từng chút một vắt kiệt, khiến bạn tuyệt vọng và bất lực, cơn đau sẽ không bao giờ nguôi ngoai hoặc bị lãng quên trong cuộc đời bạn, nhưng nó sẽ trở nên rõ ràng để được bạn nhìn thấy một cách sống động.
Tống Hiểu Đình cảm thấy tia dưỡng khí cuối cùng đã rời đi, cảm giác ngạt thở khủng bố càng lúc càng mạnh, tim phổi co giật, giống như sắp nổ tung, ý thức cũng dần dần tiêu tán...
Đây là cảm giác của cái chết sao? Giờ phút này, Tống Hiểu Đình cảm thấy cuộc đời của mình là một mớ hỗn độn, hai mươi tuổi là quãng thời gian tươi đẹp của tuổi trẻ, nhưng cô chẳng có gì.
Khi cô nghĩ mình sắp chết, Tống Duẫn Thành đã nhấc cô lên mặt nước, cô liên tục ho khan, toàn thân co giật, máu mũi tuôn ra, làm nhòe cả lông mày và mắt. Cả khuôn mặt toàn là máu.
"Cái chết đối với cô quá rẻ, nợ của mẹ con cô thiếu tôi trả cả đời cũng không đủ, chỉ có khiến cho các người sống không được chết không xong. Mới có thể giải hận cho tôi". Tống Duẫn Thành lúc này chính là sứ giả của địa ngục sứ giả, tạo ra cuộc đời đầy lỗ hổng của cô.
Tốt a, tất nhiên đời này trả không hết, như vậy kiếp sau đi, kiếp sau sau nữa đều hoàn trả lại cho anh!