Nam Bá dường như không nhận ra sự thay đổi trong mắt Ngũ Vận Uyển, vẫn còn tức giận mắng cô, "Ngũ Vận Uyển, cô có biết mình là con gái không! Một cô gái mà đòi đóng vai anh hùng cái gì!"
Ngũ Vận Uyển sững sờ, sau đó đột nhiên không nhịn được bật cười.
Nụ cười có chút chua xót.
Cô còn nhớ rằng hồi còn đi học, Nam Bá thích nói với cô như vậy.
Mỗi lần cô thức khuya giành học bổng, mỗi lần cô đứng ra bênh vực các bạn nữ cùng khoa, mỗi lần cô đến tháng mà vẫn tham gia chạy điền kinh trong đại hội thể thao...
Anh ta đều sẽ tức giận ôm lấy cô, đau lòng lại tức giận nói: "Ngũ Vận Uyển, em có nhớ mình là con gái không!"
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xe cấp cứu, Nam Bá không nói lời nào bể Ngũ Vận Uyển lên, không quan tâm đến tiếng kêu kinh ngạc và ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh, trực tiếp bế cô đi ra ngoài.
Trong vòng tay quen thuộc của Nam Bá, Ngũ Vận Uyển lại hơi thất thần.
Lập tức, cô cảm thấy như mình đã trở lại mùa hè của ba năm trước, cô đến tháng nhưng vẫn tham gia đại hội thể thao môn điền kinh tám trăm mét, cuối cùng đau quá ngất xỉu ở vạch đích, Nam Bá trực tiếp xoay người nhảy từ khán đài vào, bế cô lên và chạy nhanh đến phòng y tế...
Ngũ Vận Uyển có chút không dám nghĩ tiếp nữa.
Một số thứ, càng hồi tưởng lại càng phản ánh sự bất lực của hiện tại.
Xe cấp cứu nhanh chóng đưa Ngũ Vận Uyển đến bệnh viện, Ngũ Vận Uyển vốn dĩ muốn xử lý vết thương tại chỗ rồi rời đi, nhưng Nam Bá chuyện bé xé ra to, nhất định dùng thân phận của mình để yêu cầu một phòng bệnh riêng, Ngũ Vận Uyển có kháng nghị thế nào cũng vô ích.
Nằm trong phòng bệnh, Nam Bá đi trả tiền viện phí, Ngũ Vận Uyển không tình nguyện nằm đó, đang nghĩ cách chuồn đi thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi, Ngũ Vận Uyển rùng mình.
Đó là Nam Ngự.
Ngũ Vận Uyển có chút không muốn nói với Nam Ngự về chuyện mình bị thương, nhưng cũng không thể không trả lời điện thoại của anh được, chỉ có thể cắn răng bắt máy.
"Alo.."