Cơn đau xuyên thấu đến tận tim ập đến, cơ thể của Ngũ Vận Uyển run lên, không đứng vững ngã ra đất.
Cùng lúc đó, Nam Bá rốt cuộc cũng lao đến trước mặt người đàn ông, không nói lời nào mà đấm tới!
Ông cụ Nam xuất thân là quân nhân nên luôn nghiêm khắc với con cháu của mình, mấy người Nam Bá đã học các môn võ cơ bản và karate từ khi còn nhỏ.
Vừa rồi anh ta chỉ sợ hãi ngơ ngác mà thôi, lúc này ra tay rất mạnh, người đàn ông đó trực tiếp ngã ra đất vì một cú đấm.
“Vận Uyển!”
Nam Bá cũng không có tâm trạng nhìn người đàn ông trên mặt đất mà chỉ nhanh chóng chạy tới trước mặt Ngũ Vận Uyển đã ngã xuống và đỡ cô đứng dậy.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng chiếc áo lụa nhuộm màu máu của cô, Nam Bá chỉ cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó đập mạnh!
Giây tiếp theo, anh ta nhanh chóng nhìn những người xung quanh đang sợ hãi, quát: "Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau gọi xe cấp cứu đi!"
Mọi người lúc này mới như vừa tỉnh mộng, run rẩy nhanh chóng gọi xe cấp cứu.
Nam Bá ôm chặt lấy Ngũ Vận Uyển, Ngũ Vận Uyển. không thích ứng được với sự thân mật đột ngột của anh ta, nói nhỏ:
"Anh không cần căng thẳng như vậy, chỉ là bị thương ở cánh tay thôi, buông tôi ra, mọi người đang nhìn đấy."
Nhưng Nam Bá dường như không nghe thấy lời cô nói, chỉ lấy tay bịt vết thương đang không ngừng chảy máu cho cô, có chút run rẩy cũng có chút tức giận mắng: "Ngũ Vận Uyển! Cô là đồ ngốc à! Cô có biết tình huống vừa rồi nguy hiểm như thế nào không hả! Cô còn lao lên làm gì!"
Lúc này Nam Bá dường như đã quên rằng nhân viên của tòa soạn đang nhìn, cũng quên mất mấy ngày trước mình vẫn còn ghét Ngũ Vận Uyển, càng quên mất hai năm trước Ngũ Vận Uyển đã từng phản bội mình.
Lúc này, trong mắt anh ta chỉ có khuôn mặt tái nhợt của Ngũ Vận Uyển và màu đỏ của máu.