“Ngũ Vận Uyển, em đang ở đâu?” Giọng nói trầm thấp
của Nam Ngự vang lên trong điện thoại.
"Tôi..." Giọng nói của Ngũ Vận Uyển bất giác nhỏ hơn, "Tôi đang ở bệnh viện".
“Bệnh viện?” Giọng nói trong điện thoại của Nam Ngự đột nhiên trầm xuống một chút, “Em ở bệnh viện làm
gì?"
“Cái đó... tôi bị thương một chút.” Ngũ Vận Uyển thật sự không muốn nói dối Nam Ngự, hơn nữa vết thương băng bó rõ ràng như vậy, khi về nhà chắc chắn sẽ bị anh nhìn thấy, vì vậy cô đành phải nói thật.
“Bị thương?” Giọng của Nam Ngự đột nhiên trở nên gấp gáp, “Em ở bệnh viện nào?"
"Bệnh viện số một thành phố"
Chỉ hơn mười phút sau khi cúp máy, xe lăn của Nam Ngự đã xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh của Ngũ Vận Uyển, vội vàng như vậy, Ngũ Vận Uyển thậm chí còn lo lắng liệu anh có đứng lên chạy bằng hai chân tới không.
Nam Ngự vừa vào trong phòng bệnh liền nhìn thấy lớp băng gạc dày cộp trên cánh tay Ngũ Vận Uyển, sắc mặt đột nhiên âm trầm đến cực điểm.
Xe lăn của anh nhanh chóng lăn tới trước mặt Ngũ Vận Uyển, lạnh giọng nói, "Ngũ Vận Uyển, đây là vết thương nhỏ mà em nói sao?"
Ngũ Vận Uyển sợ hãi co rụt cổ lại, thận trọng nhìn Nam Ngự, "Anh giận à?"
Nam Ngự đúng là rất giận.
Rất giận.
Giận người phụ nữ tên Ngũ Vận Uyển này không thể tự chăm sóc bản thân mình!
Nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ngũ Vận Uyển, dù có tức giận đến đâu cũng bị bao trùm bởi sự đau lòng.
“Bỏ đi” Giọng điệu của Nam Ngự cuối cùng cũng dịu đi một chút, “Sao lại bị thương?"
Mặt Ngũ Vận Uyển trở nên cứng đờ, đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào.
Chẳng lẽ cô phải nói rằng cô đỡ một nhát dao thay cho Nam Bá sao?
Có lẽ Nam Ngự sẽ tức giận hơn nhỉ?
Cô đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Nam Bá vẻ mặt tràn đầy lo lắng đi vào nên không để ý đến Nam Ngự bên cạnh, chỉ nói: "Vận Uyển, tôi đã làm xong thủ tục nhập viện rồi, người tấn công tôi đã bị cảnh sát bắt đi rồi, cô chỉ cần-"
Nam Bá mới nói được một nửa thì đột nhiên chú ý tới Nam Ngự trong phòng liền dừng lại.