Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 97: Đợi Đến Kết Thúc Rồi, Nhan Nhan Sẽ Đánh Thức Mình.




Mồ hôi lạnh thuận theo trán chảy xuống, đưa tay lướt qua máu tươi toé ở trên mặt, Ông Lẫm Nhiên lòng quá sợ hãi sờ sờ cổ của chính mình, cau mày nhìn Bạch Mị đang đứng trước người mình. Có thể nói, hai tỷ muội này phối hợp là thiên y vô phùng (không một kẻ hở), Bạch Mị phụ trách thu hút sức chú ý của mình, mà Hắc Mị ở thời điểm này vòng đến phía sau tiến hành công kích.

Thế nhưng...nghĩ đến đây, Ông Lẫm Nhiên liếc nhìn Bạch Mị vì mình ngăn cản công kích mà tay phải chảy máu. Nếu mục đích của họ đã là giết mình, vậy tại sao cục diện xuất hiện vừa rồi. Chính mình không có năng lực tránh ra một kích kia, nếu như không phải Bạch Mị thay mình cản lại, cổ và đầu của nàng đã phân nhà rồi.

"Tỷ tỷ đây là ý gì?" Thấy công kích của mình bị người nhà phá hư, Hắc Mị bất mãn hỏi, rồi lại đang thấy được nụ cười của Bạch Mị khi không thể làm gì.

"Tiểu Hắc, ngươi lại quên đi hẹn định của chúng ta rồi. Ai ra tay trước, con mồi kia là của ai, ngoại trừ tình huống đặc biệt. Ngươi vừa rồi muốn giết cô ấy, chẳng phải cướp con mồi của ta?" Bạch Mị vừa nói, tay nhẹ nhàng run một cái, thấy được càng nhiều máu thuận theo ngón tay của cô ta chảy xuống, Ông Lẫm Nhiên không động thanh sắc sờ đến súng giữa eo, hơi xê dịch ra sau.

"Nhưng cho dù như vậy, tỷ tỷ cũng không nên dùng loại cách kia ngăn cản ta, ngươi biết rõ, ngươi bị thương ta sẽ rất khổ sở." Nói đến đây, Hắc Mị bổng nhiên nữa ngồi xổm ở trước người Bạch Mị, nâng lấy tay bị thương của cô ta liếm nhẹ lấy, đem máu trên tay của đối phương liếm sạch. Nhưng mà, sau khi toàn bộ máu của vết thương được nàng ta liếm đi, nàng ta càng giống như là không biết đủ cắn lấy vết thương của Bạch Mị, khiến cho máu chảy ra càng nhiều. Nghe thấy thanh âm Hắc Mị nuốt máu tươi, Ông Lẫm Nhiên lại nhìn biểu tình sủng nịch trên mặt Bạch Mị, luôn cảm thấy hình thức sống chung của hai người không khỏi quá...

"Được rồi được rồi, ngươi uống nữa, ta thật sự phải thiếu máu rồi. Hôm nay ta đến kinh nguyện, ngươi như vậy ta cũng rất ưu phiền." thấy Hắc Mị lại uống đến nghiện, Bạch Mị nhẹ nhàng sờ đầu của nàng ta, lại không có bộ dạng giãy giụa. Mà Hắc Mị uống qua máu hai mắt đờ đẫn, khóe miệng đều là máu tươi, hoàn toàn là bộ dạng không như người thường. Thấy nàng ta chợt đứng lên đề Bạch Mị lên cây không xa, liếm nhẹ cổ của cô ta. Cảnh này để Ông Lẫm Nhiên quên chính mình là thân ở nơi nào, trái lại chuyên tâm nhìn trò hay.

"Tiểu Hắc...nghe lời, ân...liếm chỗ này như vậy, chút nữa ta thua phải làm sao?" chiếc cổ mẫn cảm bị liếm láp, Bạch Mị cười nói, dùng ngón tay nhuốm máu ở trên mặt Hắc Mị nhẹ nhàng miêu tả ra một đạo vết máu. Bị mùi vị của máu kích thích, tâm tình của Hắc Mị càng kích động. Thấy nàng ta dùng sức kéo quần áo trên người của Bạch Mị, giống như thú hoang. Thì ở thời điểm này, Bạch Mị luôn cười bổng vung tay, một tiếng bốp đánh ở trên mặt của Hắc Mị. Lực đạo của bạt tay này xem ra không nhẹ, chung quy người cũng bị cô ta đánh xới trên đất.

"Ta nói dừng lại, ngươi nghe không thấy sao?" Thanh âm đột nhiên trở nên lạnh lẽo khiến cho không khí xung quanh cơ hồ cũng lạnh mấy phần, mà Hắc Mị tựa hồ cũng bị bạt tay này đánh đến thanh tỉnh rất nhiều. Thấy nàng ta xoa lấy mặt vô cùng đáng thương nhìn chính mình, Hắc Mị lại phục hồi ôn nhu, cúi người ở trên đầu nàng ta hôn nhẹ một cái. Ông Lẫm Nhiên biết, nụ hôn này kết thúc, rồi lại bắt đầu cuộc chiến. Nàng không có tiếp tục đợi nữa, mà là móc súng trực tiếp bắn đến hướng Bạch Mị.

Phát súng này nhanh mà không hề có điềm báo, nhưng ở thời khắc nổ súng đó lại biểu lộ sát ý. Bạch Mị bổng nhiên rút ra dù giấy dầu (dù giấy thấm dầu để đi mưa) luôn kẹp giữa eo bung ra, đúng là cản được đạn của mình. Theo đó lốp cốp thanh thúy quanh quẫn bên tai, Ông Lẫm Nhiên chỉ thấy được một đạo bóng trắng xông đến mình. Nàng lại liên tục nổ súng, lại đều bị dù giấy dầu của Bạch Mị cản lấy, nhìn chất liệu của cây dù này căn bản không như nhìn đến mỏng manh dễ rách như vậy.

"Mỹ nữ, ngươi quấy rầy ta và muội muội như vậy, thật sự được không?" Vừa sửng sốt, Bạch Mị đã tiến đến trước người, thấy cô ta huy động đem dù giấy dầu kia hướng mình quét tới, Ông Lẫm Nhiên không dám tay không đi chạm vật nguy hiểm như vật. Nàng rút ra trường đao trong ngực cản lại, hai vật chạm nhau phát ra tiếng va chạm nhỏ. Trãi qua chuyện vừa rồi, Ông Lẫm Nhiên rất xác định Hắc Mị sẽ không ra tay nữa, bằng không hai người họ nếu là cùng nhau, chính mình tuyệt không phải đối thủ.

"Xin lỗi, nhưng ta rất vội." Nói xong,Ông Lẫm Nhiên rút về trường đao, quay người một chân đạp đi, Bạch Mị hơi có chút giật mình, lùi ra sau tránh khỏi.

"Nga? đang vội? nói rõ đi, ta và muội muội chẳng qua là phụng mệnh cản người đi qua con đường này, nếu như ngươi muốn qua, chỉ cần lý do hợp lý, ngược lại cũng không phải không được."



Bạch Mị vừa nói, lần nữa mở dù ra, mà tốc độ lần này mở dù ra rõ ràng càng nhanh. Mắt thấy mấy ám khí chính mình lo lắng rất lâu lần nữa phóng tới, Ông Lẫm Nhiên chuyển đến trường đao, nhắm chuẩn quỹ tích (đường đi) của ám khí, càng là không có xê dịch chút nào, chỉ là đứng tại chỗ thì đem tất cả ám khí đánh rơi ở trên đất. Thấy được động tác của nàng sạch sẽ, Bạch Mị là có chút kinh ngạc, chỉ là kinh ngạc kia rất nhanh liền biến mất nhanh chống, trở thành đắc ý.

Ông Lẫm Nhiên cảm thấy tựa hồ có chỗ nào không đúng, cúi đầu liền thấy giữa mấy ám khí kia càng là miếng dán mọc ra giống chiếc cánh, cực nhanh bay đến hướng mình. Mấy cái cánh nhìn ra tuy nhỏ lại cực kỳ sắc bén, trên viền độc màu đen tím càng là để Ông Lẫm Nhiên sau lưng phát lạnh. Nàng đến nơi này là vì con người kia, cho dù trên miệng cậy mạnh hơn, nàng vẫn là muốn bảo vệ cô đến đoạn đường cuối cùng. Nếu như ở loại địa phương này chết đi, khó tránh quá mất mặt rồi!

Suy nghĩ như vậy, Ông Lẫm Nhiên vội vàng ngã người ra sau, xoay chuyển cơ thể, mạnh mẽ tránh khỏi ám khí. Nhưng mà lần nữa vặn thẳng cơ thể, nàng chỉ cảm thấy cái cổ căng thẳng, phía sau chịu phải xung kích cực lớn, bị người hung hăng bóp lấy cổ ấn ở trên cây sau người. Mà con người này không phải Bạch Mị, lại là Hắc Mị nàng luôn cho rằng sẽ không ra tay.

"Khụ..." Sức xung kích để Ông Lẫm Nhiên ho ra một ngụm máu, nàng cúi đầu nhìn Hắc Mị tràn đầy hưng phấn và Bạch Mị ở một bên cau mày, rõ ràng cơ thể đã không có sức, lại vẫn cứ nắm lấy trường đao không chịu buông ra.

"Tỷ tỷ, em bắt lấy cô ấy rồi, em muốn dẫn cô ấy về làm tiêu bản (mẫu dùng để xét nghiệm)." Hắc Mị hưng phấn nói, bên khóe miệng thậm chí còn lưu lại máu của Bạch Mị.

"Ngươi là muốn tiêu bản sống, hay là tiêu bản chết?" Thấy Ông Lẫm Nhiên mất đi năng lực phản kháng, Bạch Mị thu lại dù đến một bên, nhẹ giọng ra.

"Đương nhiên là sống a, tỷ tỷ ngươi nhìn cô ấy xinh đẹp như vậy, nếu như sống làm tiêu bản, ta thì có thể bảo tồn rất lâu rất lâu, không phải chơi rất vui sao?"

"Ngươi như vậy là phá hư quy tắc, nhiệm vụ lần này yêu cầu là...là đến đến làm cái gì?"

Bạch Mị vốn muốn thuyết giáo, kết quả phát hiện chính mình cũng quên cái gọi là yêu cầu kia. Cô nghĩ rồi nghĩ, ấn lấy loại đồ vật giống lắc tay trên cổ tay, một màn hình chiếu ra. Bố trí tiên tiến như vậy phối hợp với sườn xám và dù giấy dầu của cô ta, thực sự để người ta cảm thấy xuyên qua (xuyên không). "Tiểu Hắc, chỉ sợ con người này nhất định phải giết đi rồi, nhiệm vụ lần này là đem người của bên Tư gia toàn bộ đánh chết nga."

"Thật là tàn nhẫn đó." Nghe thấy lời của Bạch Mị, Hắc Mị thất vọng nói ra, hưng phấn trong mắt lại không có mảy may giảm đi. Tay phải vung ta trường đao, Ông Lẫm Nhiên vẫn muốn làm giãy giụa cuối cùng, lại bị Hắc Mị đè lại, không biện pháp mảy may nhúc nhích. Cảm thấy lực đạo trên tay của đối phương thêm lớn, Ông Lẫm Nhiên lao lực thở gấp, chỉ biết chính mình không làm gì nữa thì sẽ vị bóp chết tươi.

Nếu tay phải không thể động, thì dùng tay trái, Ông Lẫm Nhiên suy nghĩ như vậy, vươn ra tay trái bóp lấy cổ tay của Hắc Mị. Đáng tiếc, tuy vết thương ban đầu đã khỏi hẳn, nhưng năm ngón tay của tay trái vẫn cứ dùng không nổi bất kì sức lực nào, cùng với phế vật không có khác biệt. Cho dù nàng đem sức lực toàn thân đều tập trung ở trên tay trái, bàn tay đó vẫn là run rẫy không ngừng, hoàn toàn không có tác dụng.

Chính mình vô dụng như vậy, vẫn là một thứ gây cản trở mà.

"Tiểu Hắc, đợi đã." Thấy động tác của Ông Lẫm Nhiên còn có không nỡ trong mắt nàng, Bạch Mị nhẹ tiếng nói ra, mà Hắc Mị cũng nghe lời thả lỏng tay.Thân thể mất đi cân bằng ngã ở trên đất Ông Lẫm Nhiên vô lực thở gấp, mặc cho Bạch Mị sờ lấy tay trái của mình, siết chặt lấy con dao trên tay phải.



"Là cái gì để ngươi vẫn không từ bỏ? cho dù toàn thân ngươi khỏe mạnh cũng không cách đánh lại ta và tiểu Hắc. Càng huống hồ, ngươi chỉ có một tay."

Không thể không thừa nhận, Bạch Mị vẫn là lần đầu tiên thấy được con người này, nếu như lần này chỉ là thế lực chiến của Trình gia và Tư gia, con người này thân là thủ bộ của Tư gia, khó tránh cũng quá liều mạng chút, suy cho cùng vừa rồi mấy người đi qua đều bị mình và Hắc Mị dọa đến hoảng sợ thì chạy rồi, cá tạp thậm chí cả chạy cũng không chạy thì máu bắn tại chỗ. Sự cố chấp của nữ nhân này, ngược lại để Bạch Mị rất cảm thấy hứng thú.

"Bất luận các ngươi mạnh thế nào, ta cũng có lý do cần phải kiên trì tiếp. Chỉ cần ta còn có một hơi, ta thì phải qua." Ông Lẫm Nhiên nói xong, chống lấy mặt đất đứng lên, cũng không để ý Bạch Mị và Hắc Mị nữa, lảo đảo đi về trước. Thấy nàng phớt lờ chính mình như vậy, Hắc Mị bất mãn móc ra quạt xếp, lại bị Bạch Mị cản lại.

"Để cô ấy đi."

"Tỷ tỷ tại sao muốn thả cô ấy?" Thấy Bạch Mị có ý thả người, tuy trong lòng cảm thấy chính mình thiếu một tiêu bản rất tuyệt, Hắc Mị vẫn là ngoan ngoãn thu lại quạt.

"Huh? không có tại sao, chỉ là nữ nhân nghiêm túc như vậy, tùy tùy tiện tiện giết đi không phải rất lãng phí sao? Càng huống hồ tiền cũng nhận được rồi."

"Nga, vậy chúng ta bây giờ làm gì? tiếp tục cản người?"

"Không cần rồi, dù sao bây giờ nghỉ việc cũng sẽ không bị phát hiện."

"Vậy chúng ta đi thôi."

Nghe thấy tiếng bàn luận của hai thân thủ này, Ông Lẫm Nhiên cười rồi cười, yên tâm đi đến hướng bến tàu, chỉ là không đi được mấy bước lại té ngã ở trên đất. Nàng suy nghĩ Hắc Mị kia nhìn đến rất gầy, sức lực ngược lại lớn đến kinh người. Cơ thể chính mình đã không chịu nổi dằn vặt, hiện tại thật sự là không có sức lực gì rồi. Nhìn theo bến tàu cũng không xa, Ông Lẫm Nhiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Lười biếng nghỉ ngơi một chút chắc không sao đâu, đợi đến kết thúc rồi, Nhan Nhan sẽ đánh thức mình.

Hết chương 97: