Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 96: Tôi Tin Chị Ấy Có Thể.




"Cô rất lo lắng cho cô ấy?" Lại diệt một làn sóng người Trình gia đuổi đến, Chung Cẩn Du lấp đạn vào súng xong, nhìn Ông Lẫm Nhiên ở một bên rõ ràng có tâm sự, nhẹ giọng hỏi ra. Bây giờ tình hình ở đây ai cũng không biết, cả đường điện của hòn đảo cũng bị vụ nổ vừa rồi phá hủy, khiến lâm vào một mảng tối đen, chỉ có thể xa xa nhìn thấy chiếc du thuyền bên kia của bến cảng.

Không nghĩ cũng biết, Trình Luân nhất định là đem tất cả nhân lực và tài nguyên tập trung ở trong trận chiến đấu này, hai gia tộc ác chiến tuyệt không phải trò đùa. Ông Lẫm Nhiên nếu đã đến, thì nói rõ nàng căn bản không từ bỏ được Tư Hướng Nhan, vừa rồi nàng vươn mình mà vào thì biểu hiện rất rõ ràng.

"Không có gì bỏ xuống hay không, tôi tin chị ấy có thể."

"Bỏ đi, đừng nói mấy lời hoa mỹ này, tin tưởng và quan tâm là hai chuyện khác nhau. Không biết nữ nhân ngốc kia làm sao rồi, Ông tiểu thư, nếu như cô không ngại, có thể giúp tôi đến bến tàu bên đó bảo vệ họ không?" Lần này người đến đây đều là tinh nhuệ của Tư gia, e rằng ngoại trừ Chung Cẩn Lan ra tựa hồ cũng có chút công phu, nghĩ đến chính mình để cô ấy một mình đến bến tàu bên đó, Chung Cẩn Du nói không lo mới lạ.

"Tôi không thể để cô một mình ở đây." Nghe được lời của Chung Cẩn Du, Ông Lẫm Nhiên thấp tiếng trả lời, cô gái trước mắt mới hai mươi tuổi, nhưng biểu hiện ra ngoài lại còn lão luyện chín chắn hơn mình. Nhưng cho dù cô ấy giả vờ to gan hơn nữa, cô ấy từ đầu đến cuối là người vừa vào hắc đạo không lâu, nếu không phải ở thời điểm vừa rồi nổ súng, cô ấy cũng sẽ không run.

"Nga? không thể để tôi một mình ở đây? Ông tiểu thư, có những thời điểm vẫn là đừng quá trông mặt đặt tên. Tôi sở dĩ phát run, không phải vì tôi đang sợ hãi, mà là...cô không cảm thấy có thể không hề kiêng kị giết người, là một chuyện để người ta cao hứng đến phát run sao?" Chung Cẩn Du vừa nói, bổng nhiên cúi đầu cười ra. Nghe được lời của cô ấy, Ông Lẫm Nhiên kinh ngạc quay đầu nhìn cô ấy, chỉ cảm thấy sau lưng một trận phát lạnh.

Trên quần áo màu đen của Chung Cẩn Du tràn đầy vết máu, ở dưới ánh trăng hơi yếu chiếu xuống phản xạ ra một tầng ánh sáng nhạt mỏng mang. Thấy cô ấy khơi lên khóe miệng, Ông Lẫm Nhiên lúc này mới giác ngộ, lo lắng của mình vừa rồi căn bản là dư thừa, Chung Cẩn Du thật sự là thích thú trong đó. nghĩ lại dáng vẻ ngốc bạch ngọt(*) của Chung Cẩn Lan kia, rồi nhìn Chung Cẩn Du trước mắt, Ông Lẫm Nhiên nhịn không được siết chặt quần áo, bổng nhiên có chút thương tâm cho Chung Cẩn Lan.

(*) Ngốc bạch ngọt: chỉ người tương đối đơn thuần, không có quá nhiều tâm cơ.

"Vậy được, tôi trước tiên đi bến cảng bên đó giúp họ, bản thân cô cẩn thận."

"Đi đi đi đi, trên đường cô người tận lực dùng dao giải quyết, nổ súng sẽ bại lộ vị trí."

"Tôi hiểu."



Cầm lấy một cây súng và trường đao dài hơn, Ông Lẫm Nhiên nới lỏng cà vạt trên cổ, liền nhanh chống hướng đến phương hướng Tư Hướng Nhan vừa rồi rời khỏi chạy đi. Bụi cây cao và dày đặt giữa núi, nàng không biện pháp không phát ra thanh âm, chỉ có thể mọi lúc cảnh giác xung quanh, để tránh có người đột kích. Mà ở thời điểm này, gió trở nên càng ngày càng lớn, tựa hồ phối hợp với náo động ở cuộc chiến đấu này. Ông Lẫm Nhiên bổng nhiên dừng lại bước chân, phản xạ có điều kiện lùi ra sau một bước, tiếp đó thì nghe được mấy tiếng vang trầm, ở địa phương nàng đứng, đã nhiều thêm ba cái hình trạng hình thoi, lại không biết là vũ khí gì.

"Tỷ tỷ, ta thì nói cô ấy có thể trốn tránh, ngươi còn không tin."

"Ngươi khi nào từng nói a, ta thấy dáng vẻ cô ấy ngốc như vậy, vẫn cho rằng có thể làm được việc à. Được rồi được rồi, lần sau để ngươi ra tay trước, được không?"

"Ân, vậy thì tha cho ngươi trước, đợi về nhà ta từ từ trừng phạt."

Cùng với tiếng nói chuyện, một bên khác của bụi cỏ phát ra tiếng động rào rào. Ông Lẫm Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy hai nữ nhân đi qua.Họ nhìn tới không lớn tuổi, sấp xỉ với mình. Mặc sườn xám loại nữ hai màu một trắng một đen, giày cao gót dưới thân thì là màu bổ sung. Họ một trong đó trên tay cầm lấy quạt xếp, một kia cầm lấy một dù trúc. Hai người đều đem tóc bới lên thật cao, tô má đỏ và môi đỏ, thì giống như người từ thời kì dân quốc đi đến. Nếu như lờ đi sát ý trong mắt họ, Ông Lẫm Nhiên ngược lại rất muốn làm bạn với họ.

"Xem dáng vẻ, hai vị là muốn cản đường của tôi." Ông Lẫm Nhiên nhẹ tiếng nói ra, tay kia đã sờ lấy súng ở thắt lưng. Trực giác nói cho nàng biết, hai người này tuyệt đối không dễ chọc, không phải cùng một đẳng cấp với mấy con cá tạp thông thường kia của Trình gia.

"Tỷ tỷ, cô ta là nữ nha." Ở thời điểm này, nữ nhân mặc sườn xám màu đen mở miệng. Cô ta híp mắt nhìn nữ nhân sườn xám màu trắng kia, ánh mắt đó nhìn thế nào cũng có chút mập mờ.

"Rất hiếu kì sao? nhìn thể trạng và da thịt của cô ấy, nếu như là nam mới càng kì lạ hơn. Tiểu Hắc, ánh mắt ngươi nhìn người còn phải rèn luyện rèn luyện thêm."

"Tỷ tỷ, chúng ta là đến giết người mà không phải ngắm người, nếu như mỗi lần giết người đều phải nhìn xem giới tính và tướng mạo quá hao thời gian rồi chứ? chúng ta mau giết cô ta có được không? cô ấy hại ta bị ngươi giáo huấn, ta phải đem cô ấy trở về cất giữ."

"Vậy còn đợi cái gì, còn không ra tay?"

Người được kêu là tỷ tỷ cười một cái, rõ ràng là nụ cười rất lương thiện, lại để Ông Lẫm Nhiên sau lưng lạnh buốt. Thông qua xưng hô và vũ khí của hai người này, nàng lờ mờ đoán được thân phận của họ. Nghe đồn trấn Đồng Hỗ có một tổ chức giết người thần bí, tên là Si Lưỡng. Họ không lệ thuộc bất cứ gia tộc nào, cũng không tham gia cái gọi là phân tranh lợi ích.



Họ nhận tiền làm việc, chỉ cần chủ thuê trả nổi tiền đồng thời đưa ra món đồ tương đương để họ hài lòng, họ thì sẽ giết người thay người thuê, hai người này chẳng bất ngờ trong đó chắc là Hắc Bạch Song Mị. Tỷ tỷ tên Bạch Mị, muội muội tên Hắc Mị. Họ là tỷ muội song sinh thân sinh, bất luận là giết người hay là làm chuyện khác cũng sẽ không tách khỏi đối phương, nói là như hình với bóng cũng không quá.

Mà ở trong lúc Ông Lẫm Nhiên muốn hiểu rõ họ là ai, Bạch Mị đã cười đi tới. Cô ấy vung tay đem dù gấp mở ra, theo đó phóng ra mấy chục độn khí hình thoi. Lần này Ông Lẫm Nhiên nhìn rõ được mấy vũ khí này, nhìn như góc viền bóng loáng, kỳ thực bốn bên xung quanh đều là lưỡi dao sắc bén, hiện ra màu sắc tím đen, nói không ngâm độc căn bản không thể nào.

Như vậy suy nghĩ, Ông Lẫm Nhiên từ bỏ phản kích, vội vàng hướng một bên tránh qua. Mà ở thời điểm này, thân thể bổng nhiên bị người từ phía sau nắm lấy, Ông Lẫm Nhiên chỉ thấy được bóng của Hắc Mị, lại không kịp làm ra phản ứng, chỉ trơ mắt nhìn dù trúc trong tay của đối phương hướng đến mình quét tới.

Như gió bay vùn vụt cực nhanh mà qua, huyết dịch đỏ thắm toé ở trên đất và lá cây, rất nhanh liền bị bóng đêm nuốt chửng không thấy.

"Ngô!" Thân thể nặng nề ngã ở trên đất, Tư Hướng Nhan nắm lấy ngực phát đau, lại không rõ khó chịu trong chớp mắt vừa rồi là đến từ đâu. Theo lý mà nói, cô căn bản sớm thì nên đến bến tàu, lại ở trên đường bị người trước mặt cản lại. Đó là một nam nhân vóc dáng cực kì cao to, cánh tay thậm chí còn thô hơn chân của mình, sức càng là lớn kinh người.

Mắt thấy hắn tay không đem một cây nhỏ nhổ cả gốc lên, hướng đến mình ném qua, Tư Hướng Nhan chống lấy lưng té đau, vội vàng tránh qua một bên, cây này nếu như bị đập trúng, hậu quả tuyệt không thể đùa. Nhưng mà, nam nhân không chỉ là sức lực lớn, tốc độ cũng không dễ khinh thường. Hắn từ thời khắc ném cái cây nhỏ thì nhìn thấu động tác né tránh của mình, cư nhiên một khắc không ngừng vung ra một đấm.

Từ nhỏ học tập quyết chiến cận thân, Tư Hướng Nhan biết uy lực của một đấm này không nhẹ, tuyệt đối không thể trực tiếp cứng đối cứng, cô rút ra song đao giữa eo, đạp lấy cục đá phía sau thả người nhảy đi, thân thể ở trong không trung xoay người ngang dọc đến sau người tên nam nhân, vung dao nhắm ngay sau lưng của hắn, nhưng mà, nam nhân vội vã xoay người lại, dùng song quyền cản một kích này. Lúc này để Tư Hướng Nhan phát hiện, trên tay của hắn tựa hồ mang găng tay giống như dây thép, nhìn ra rất mỏng mang, thực ra lại cứng hơn thép.

"Ngươi là người gì." Tư Hướng Nhan không muốn lãng phí thời gian ở đây, mà vừa rồi trong lòng sản sinh bất an để cô càng thêm lo lắng. Nhìn theo bụi cỏ xung quanh tối đen một mảng, cô sít dao siết chặt song đao, chỉ hy vọng có thể nhanh giải quyết đi chướng ngại trước mắt.

"Người muốn mạng ngươi!" Nam nhân không trực diện trả lời, mà là vội vã không thể chờ đợi lần nữa phát lên thế công hướng đến Tư Hướng Nhan. Thấy sự khinh miệt trong mắt hắn với mình, Tư Hướng Nhan nhịn không được cười lên.

"Nếu như ngươi có năng lực, có thể đến thử xem."

Hết chương 96: