Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 98: Muốn Trách Cũng Trách Chính Mình Không Có Bảo Vệ Tốt Em Ấy.




Vang trầm cực lớn kinh động ở phía sau, khiến cho Tư Hướng Nhan không khỏi tăng nhanh bước chân. Cô và tên đàn ông lực lưỡng này đã lãng phí quá nhiều thời gian, vốn muốn dùng cách thức đánh luân phiên tiêu hao thể lực của hắn, lại phát hiện đối phương căn bản chính là động đen không đáy, vận động lâu như vậy vẫn cứ mặt không đổi sắc. Thấy hắn dùng một tay nhấc lấy cây nhỏ, trên mặt mang theo nụ cười hướng đến mình, Tư Hướng Nhan có chút khổ não nhìn song đao trên tay mình một cái, súng của cô sớm ở vừa rồi thì bị nam nhân không biết quăng đi đâu rồi.

"Ngươi có thể tiếp tục chạy." Thấy phía trước là đường dốc rất lớn, mà Tư Hướng Nhan đã muốn cùng đường. Nam nhân thấp tiếng cười ra, tựa hồ đối với tình cảnh lúc này sớm có dự đoán. Hắn mạnh mẽ phát ra một tiếng gầm nhẹ, dùng tay xoay cái cây nhỏ trên tay, mạnh mẽ ném đến hướng Tư Hướng Nhan. Tốc độ cực nhanh, để Tư Hướng Nhan nhanh chóng chuẩn bị cũng xém chút bị đụng phải.

Bụi bặm cuộn lên sương khói mông lung, trong đêm tối thấy được trọng quyền hướng đến chính mình kéo tới, Tư Hướng Nhan rút ra song đao cản lại, lại phát hiện sức mạnh của hai tay chính mình dùng lại vẫn là không có cách nắm tên đàn ông lực lưỡng này. Mà lúc này, một tay khác của đối phương trực diện mà đến, đem Tư Hướng Nhan đánh ra mấy cm. Cú đấm này đánh ở trên người là khó chịu nói không ra, thậm chí mấy giây lúc ban đầu Tư Hướng Nhan thậm chí khó hô hấp, Cô ho khan ra, cố nén cảm giác muốn nôn, nổ lực tránh khỏi thế công kế tiếp của tên nam nhân.

"Ngươi là người của Trình gia mời đến." Tránh khỏi một chuỗi chiêu thức, rất không dễ dàng đắc ý thở dốc, Tư Hướng Nhan thấp giọng hỏi. Cô hiểu biết rất sâu đối với Trình gia, sớm thì biết đối phương tuyệt đối không phải người Trình gia, nếu không chính mình thì sẽ tra được. Xem ra Trình Luân vì muốn loại trừ mình, thật sự là bỏ không ít vốn.

"Không tính ta là người từ đâu, ta chỉ muốn mạng của ngươi." Đàn ông quái lực hiển nhiên không muốn nói nhiều, hắn nghỉ chân một chút, tiếp đó đúng là so với tốc độ vừa rồi còn nhanh hơn xông qua. Tư Hướng Nhan vung lên song đao mở ra quyền của hắn, không biết làm sao sức mạnh quá lớn, chỉ là đơn giản mấy cái cô thì cảm thấy gang tay sinh đau, xém chút ném con dao trên tay.

"Thật là khó chơi." Tư Hướng Nhan cau mày, suy tư nên làm sao giải quyết tên đàn ông lực lưỡng trước mắt này, chỉ là trong nháy mắt, xung quanh tựa hồ trở nên càng đen, dường như có một tầng tro bụi màu đen che lấy hai mắt, Tư Hướng Nhan giật mình không tốt, cảm thấy là nam nhân đang giở trò. Thì ở lúc cô chuẩn bị rời khỏi chỗ, thân thể bổng nhiên bị dùng sức quét qua, tiếp đó phần đầu liền bị đè ở trên đất, hoàn toàn không thể động đậy.

Tư Hướng Nhan vô lực nhấc đầu nhìn người trên thân, liền thấy găng tay của nam nhân không biết khi nào mọc ra mấy lưỡi dao sắc bén, thẳng tắp hướng đến đầu của mình đánh đến. Cho dù ngốc cũng biết, đây là chiêu số chắc chắn chết. Mà ở dưới loại uy hiếp này, Tư Hướng Nhan liền không cảm thấy sợ hãi, cả bản thân cô cũng đối với sự lãnh định của mình cảm thấy ngạc nhiên.

Xác thực, cô còn có rất nhiều chuyện chưa làm, rất nhiều nhiệm vụ chưa hoàn thành. Nhưng mà, cô đã không vui vẻ rất lâu rồi, tựa hồ lâu dài đến nay thì đều là vì hoàn thành cái gì mà đi làm cái đó, quay hết vòng rồi trở lại lúc khởi đầu vì hoàn thành mà hoàn thành. Nghĩ đến mặt của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan nhịn không được cười rồi cười. Có lẽ, nét bút hỏng lớn nhất của chính mình, chính là mất đi em ấy.

Trước mắt một mảng tối đen, không có đau đớn trong dự định, trái lại tên đàn ông lực lưỡng ngã ở trên đất. Nhìn theo viên đạn chính giữa mi tâm của hắn, rồi nhìn Chung Cẩn Lan đứng ở một bên thần hồn chưa định.Tư Hướng Nhan lúc này mới ý thức được chính mình là được cứu rồi, mà cô vừa rồi từ trong đường sống chết của cửa quỷ môn quan ra ngoài.

"Tư Tư, ngươi thế nào rồi?" Chung Cẩn Lan vốn dĩ là đến bến tàu, lại chậm chạp không thấy Tư Hướng Nhan đến, liền cảm thấy chuyện không ổn. Hòn đảo này tuy lớn, nhưng đường lại không phức tạp, không có ai sẽ từ giữa đường xuyên qua, cho nên đường đến bến tàu cũng chỉ có một đường. Thấy tình hình không ổn, Chung Cẩn Lan vội vàng đọc theo đường cũ trở về, càng đi trong lòng càng bất an. Vừa rồi đến đây, có trời biết khi cô ấy thấy được Tư Hướng Nhan bị đè ở trên đất có bao nhiêu sợ hãi, chính mình nếu trễ một chút, hậu quả sẽ không lường được.



"Ta không sao, làm sao ngươi đến đây?" Cảm thán Chung Cẩn Lan đến kịp thời, Tư Hướng Nhan vỗ vỗ bụi trên người, thấp giọng hỏi.

"Còn không phải ta thấy ngươi lâu như vậy cũng chưa đến lo lắng cho ngươi, xem ra ta đến là đúng lúc." Chung Cẩn Lan vừa nói, nhìn tên nam nhân nằm trên đất đã đứt hơi, cố ý quét mắt cổ tay của hắn, quả nhiên phát hiện ở dưới găng tay, nam nhân cũng mang theo loại đồ vật giống như vòng đeo tay.

"Ngươi đang nhìn cái gì? ngươi bị thương rồi?" Chú ý được động tác của Chung Cẩn Lan, lại liếc thấy vết máu trên quần áo của cô ấy, Tư Hướng Nhan có chút lo lắng hỏi.

"Không có, không phải máu của ta, là ta vừa rồi cũng gặp được người của tổ chức này, kết quả tên gia hỏa kia bị ta thư thả giải quyết đi rồi."

"Thư thả giải quyết..."

Nghe được lời của Chung Cẩn Lan, Tư Hướng Nhan hiển nhiên không tin, hai người quen nhau lâu như vậy, tuy kỹ thuật bắn súng của Chung Cẩn Lan không tệ, nhưng kinh nghiệm thực chiến căn bản có thể nói là không có. Ở dưới loại tình huống này, nếu như gặp phải sát thủ ngang nhau, đừng nói giải quyết, có thể tốt lành đứng ở chỗ này chính là kì tích.

"Làm gì nhìn ta như vậy? ta mới không vô dụng như ngươi nghĩ như vậy. Kỳ thực a, tên sát thủ đó tuy lợi hại dã man, nhưng hắn chính là quỷ háo sắc, ta thì tùy tiện quyến rũ, sau đó cạch nổ một súng, hắn thì chết." Chung Cẩn Lan nói thư thả, nhưng biểu tình của cô ấy thì biết quá trình tất nhiên là nguy hiểm vạn phần. Hai người không chậm trễ thời gian nữa, mà là nhanh chóng đến bến tàu.

Đợi hai người đến đó, thời gian đã rạng sáng, mà sắc trời cũng ẩn ẩn phát sáng. Xung quanh nơi nơi đều là mùi vị máu tanh, thi thể càng là đếm không xuể. Thấy Trình Luân và Lạc Kỳ đứng ở một bên bờ biển, Tư Hướng Nhan cười đi ra, mà Long Vọng sớm thì sắp xếp xong thủ hạ cũng cùng một thời gian đan xen ở chính giữa cô, bao quanh bảo vệ tốt Tư Hướng Nhan.

"Trình Luân, người của ngươi chắc không vượt quá chỗ này như vậy đâu." Cùng Trình Luân mặt đối mặt giằng co, Tư Hướng Nhan cười rất thoải mái. Trãi qua một đêm đối chọi, chết và bị thương của hai nhà cơ bản ngang bằng. Nhưng Tư Hướng Nhan biết, so với phần đông sót lại của Tư gia, người của Trình Luân đã không còn lại bao nhiêu, bao gồm hai con trai của hắn, đều đã...

"Tư Hướng Nhan, ta biết ngươi đang đắc ý cái gì, nhưng ta khuyên ngươi đừng vui mừng quá sớm. Con cái loại đồ vật này, ta muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chết đi hai cũng không phải chuyện lớn gì. Ngược lại là ngươi, chắc sẽ nhìn không được nó bị ta giết đi mà không bận tâm chứ?" Trình Luân vừa nói, gật gật đầu với Lạc Kỳ kế bên, khi hắn đi lên thuyền rồi lại xuống, người mang theo phía sau, không phải Ông Lẫm Nhiên lại là ai?



Vì đến được chỗ này, hiển nhiên nàng cũng trãi qua một trận ác chiến, tuy vết thương không nặng, nhưng sắc mặt vẫn là có chút tiều tụy, hai mắt lại đặc biệt có thần. Hai tay của nàng bị dây thừng quấn lấy, đang yên tĩnh trầm mặc nhìn mình, trong đó ngoại trừ hân hoan càng nhiều lại là áy náy. Ánh mắt như vậy để Tư Hướng Nhan đau lòng cực kỳ, Ông Lẫm Nhiên không có bất cứ cái gì cần phải áy náy, cho dù muốn trách cũng trách chính mình không có bảo vệ tốt em ấy, mới hại em ấy bị bắt.

"Trình Luân, ngươi muốn thế nào?" Thấy được Ông Lẫm Nhiên rơi vào trong tay của Trình Luân, Tư Hướng Nhan trong lòng đã có dự tính, bất luận thế nào, cô không thể để con người này chịu tổn hại nữa.

"Haha? thế nào, Tư Hướng Nhan, ngươi đừng cho rằng ngươi trẻ tuổi có chút thành tựu thì rất ghê gớm, bây giờ ngươi là thái độ cầu xin sao? ta muốn ngươi quỳ giống như chó bò qua đây!"

Yêu cầu của Trình Luân là vô lý gây sự, thái độ kiêu ngạo lập tức kích nộ Long Vọng. Anh ta nhấc súng lên phẫn nộ nhắm ngay hắn, ngay cả Chung Cẩn Lan kế bên cũng đen mặt. "Thứ đồ lão già không chết ngươi đây, chuyện sấp ập lên đầu còn dám tiếng lớn tiếng nhỏ với Tư tỷ, có tin Long Vọng ta một súng giết chết ngươi không!" Trình Luân bây giờ đã là binh bại như núi, thân tín bên cạnh hắn thì chỉ có đi mấy mươi người, đối mặt Tư gia thì giống như con kiến đối chọi với voi.

"Tư Hướng Nhan, ngươi xác định muốn để hắn đối với ta như vậy? ta dám đảm bảo, cho dù ta chết, nó cũng bồi ta xuống địa ngục" Trình Luân vừa nói, nhấc chân dùng sức đạp ở trên gối phải từng chịu hai lần chấn thương của Ông Lẫm Nhiên. Chỗ đó vốn thì yếu ớt, bị dùng sức đạp như vậy, sắc mặt của Ông Lẫm Nhiên lại trắng mấy phần, nhưng từ đầu đến cuối không hé răng, mà là cười nhẹ lắc đầu với Tư Hướng Nhan.

"Tư Hướng Nhan, chúng ta đã tách ra rồi, cũng không có bất kì dây mơ rễ má gì, chị không cần..."

"Trình Luân, ta sẽ làm theo yêu cầu của ngươi nhưng ta không cho phép ngươi đụng em ấy một chút nữa."

Tư Hướng Nhan nói xong, đi lên trước mấy bước, hai gối cùng cong, cứ như vậy quỳ ở đó. Nghe được vang trầm của đầu gối cô cùng mặt đất tiếp xúc, Ông Lẫm Nhiên quay đầu đi, cưỡng ép đem mũi chua xót nhịn đi. Luôn cho đến giờ, nàng nhìn không nổi nhất chính là Tư Hướng Nhan bị khi dễ. Rõ ràng là người kiêu ngạo như vậy, lại vị mình quỳ ở đó. Nhưng cho dù như thế, lưng của cô vẫn thẳng tắp đứng thẳng, dường như bất kì đả kích nào cũng không có biện pháp đè ngã cô.

Tư Hướng Nhan mình yêu, chính là nữ nhân như vậy. Trình Luân sỉ nhục chị ấy, chính mình rất nhanh thì sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Hết chương 98: