Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 95: Chính Mình Thì Có Lý Do Liều Chết Cũng Phải Thắng.




"Cái gì?" Tư Hướng Nhan bổng nhiên xuất khẩu để Ông Lẫm Nhiên sửng sốt, tiếp đó xúc cảm trên cổ ướt át thì càng là để nàng cả thở mạnh cũng không dám thở một hơi. Nàng không biết chính mình có phải bại lộ thân phận không, nhưng hành vi của Tư Hướng Nhan lúc này thực sự quá cổ quái một chút rồi.

Hai mắt cô hơi khép, viền mắt tinh xảo phác họa ra lười nhác và nghiền ngẫm trong đó, một tay đè lấy vai của mình, tay kia thì là càn rỡ tùy tiện vuốt ve eo của chính mình. Hơi thở của hai người thở ra phả ở trên mặt của đôi bên, mắt thấy Tư Hướng Nhan giống con mèo lười biếng dựa ở trên người mình, đưa ra đầu lưỡi liếm lấy cổ của mình. Ông Lẫm Nhiên hít sâu một hơi, vừa không cẩn thận liền kêu nhẹ ra tiếng.

"Eo của ngươi rất gầy, thanh âm cũng rất dễ nghe, là lần đầu tiên được đối đãi như vậy? phản ứng vẫn thực sự là đáng yêu." Đem thanh âm của Ông Lẫm Nhiên nghe ở trong tai, tuy trong lòng cũng cảm thấy hành vi của chính mình lúc này có chút xấu hổ, càng nhiều là sự vui vẻ trong đó. Không thể không nói, mấy ngày qua, cô cực kỳ nhớ Ông Lẫm Nhiên, cực kỳ nhớ mùi vị trên người nàng, thanh âm của nàng còn có dáng vẻ đáng yêu khi được mình ôm.

"Vị tiểu thư này, tôi không quen biết cô, tôi còn có chuyện phải làm." Đối mặt với sự trêu chọc không bình thường của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên cảm thấy thân thể của mình đã khác thường lên, khiến cho bộ ngực bị trói buộc càng thêm khó chịu. Nàng không ngừng ở trong lòng nói với chính mình, quan hệ của họ đã không thể thân mật như vậy, nàng và cô, là người qua đường, cũng là người xa lạ.

"Thế nào? sợ hãi rồi? thực ra ta cũng sẽ không làm gì ngươi? ở đây rất nhiều người nhìn, chúng ta ra ngoài trò chuyện, có được không?" Tư Hướng Nhan tự là nhìn ra Ông Lẫm Nhiên muốn đi, sau khi cô hỏi cũng không đợi đối phương trả lời, ép buộc vòng lấy eo của người sau, cùng lúc đi ra ngoài. Ở trong mắt đa số người, chẳng qua là cục diện một cặp nam nữ bạn bè thân mật.

"Em làm sao ở đây" đến cửa sau của khách sạn, Tư Hướng Nhan trước tiên là nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau khi phát hiện không có người mới mở miệng. Hiện tại cô rất xác định người trước mắt này chính là Ông Lẫm Nhiên, lại không hiểu rõ đối phương sẽ đến loại địa phương nguy hiểm này. Rõ ràng thân thể vừa dưỡng xong, thì lại muốn làm hư sao?

"Tại sao em không thể ở đây?" Nếu đã biết thân phận của mình đã bị phát hiện, Ông Lẫm Nhiên cũng lười giả vờ nữa. Nàng phục hồi thanh âm vốn có của mình, cầm ra khăn giấy lau đi trang điểm trên mặt, lấy khuôn mặt chân chính gặp người. Thấy Tư Hướng Nhan nhíu chặt chân mày, nàng chợt cười ra. Có lẽ, đây là lần đầu tiên chính mình chống đối cô như vậy.

"Ông Lẫm Nhiên, đây không phải địa phương em nên đến. Chị mặc kệ là ai giúp em đến, bây giờ em đều phải nhanh chống rời khỏi, chút nữa chị sẽ kêu..."

"Tư Hướng Nhan, chị có phải lầm cái gì không? em không phải thuộc hạ của chị nữa, cũng không phải người yêu của chị, giữa chúng ta cái gì cũng không phải, mặc dù như vậy, chị vẫn cảm thấy chị có được quyền lợi tùy ý khống chế em sao?"

Giọng nói của Ông Lẫm Nhiên rất thấp, ngữ khí lại rất bình đạm. Ở trong ấn tượng, nữ nhân này luôn cười làm nũng với mình trở nên xa lạ rất nhiều rồi, ánh mắt nàng nhìn mình không ôn nhu nữa, thậm chí là lãnh đạm xa cách. Chuyện này để lời của Tư Hướng Nhan vốn muốn nói chặn ở trong cổ họng, nuốt không xuống cũng nhả không ra. Cô chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, nhấc bước đến trước mặt Ông Lẫm Nhiên.

"Chị biết em đối với chị rất nhiều bất mãn, cũng biết giữa chúng ta không có cái gì cần phải gặp mặt. Nhưng chị vẫn là muốn biết mục đích của em đến đây, càng không hy vọng em cuốn vào trong chuyện nguy hiểm này. Ông Lẫm Nhiên, chị rất lo lắng cho em."

"Chị không cần lo lắng cho em, thì giống như em không lo lắng cho chị. Tư Hướng Nhan, chị rất lợi hại, nhưng em cũng không yếu đuối như chị tưởng tượng như vậy."



Ông Lẫm Nhiên nói xong, bổng nhiên cười lên. Chăm chú nhìn gương mặt của cô thiếu đi mấy phần mê hoặc, nhiều thêm mấy khí chất trung tính, Tư Hướng Nhan có chút kiềm chế không được đi qua đem người ôm chặt lấy. Cái ôm quá lâu để cô cảm thấy đặc biệt an tâm, đúng lúc khi Tư Hướng Nhan nhắm mắt muốn hưởng thụ một chút, thanh âm vang lên bên tai lại để lòng cô chìm xuống đáy cốc.

"Tư Hướng Nhan, chuyện của em không liên quan với chị nữa rồi, chị tự lo cho mình thì được."

"Chị...hiểu rõ rồi." Lời đã đến đây, tựa hồ nói cái gì nữa cũng có vẻ dư thừa. Tư Hướng Nhan xoay người hướng đến khách sạn mà đi, thì ở lúc này, khách sạn vốn nguy nga lộng lẫy bổng nhiên tối xuống, tiếp sau đó, tiếng nổ kịch liệt vang vọng ở bên màng tai, oanh tạc tập kích liên tiếp không ngừng.

Trong nhất thời, bụi đất bay lên, Tư Hướng Nhan thậm chí không kịp phản ứng gì thì được Ông Lẫm Nhiên không có đi xa dùng sức kéo một cái, dẫn đến phía sau cái cây. "Nhìn xem kịch hay bắt đầu rồi." Ông Lẫm Nhiên vừa nói, liếc nhìn khách sạn bị nổ tung và đám người không ngừng chạy ra ngoài. Rất hiển nhiên, vụ nổ này chính là cửa ải đầu tiên Trình Luân sắp xếp. Hắn làm như vậy phỏng chừng chỉ là muốn khơi ra rối loạn, mà hắn cũng sẽ không ngốc đến sẽ cho rằng dùng thuốc nổ thì có thể nổ chết Tư Hướng Nhan.

"Chị dự định làm thế nào?" Trong nhất thời, xung quanh biệt thự đã lấp đầy người, trong đó có thủ hạ của Tư gia, càng nhiều vẫn là người của Trình gia. Nhìn theo khách sạn tráng lệ trong chớp mắt thành một đóng phế tích, Tư Hướng Nhan suy tư một lát, luôn cảm thấy sự việc bị chính mình sơ xuất đi. Cho đến một chiếc du thuyền bỏ neo ở bến cảng, cô mới bừng tỉnh đại ngộ. Trình Luân kỳ thực cũng không có đến hiện trường, mà là luôn ngồi ở trong du thuyền. Hắn sở dĩ chọn loại khách sạn hẻo lánh này làm tiệc mừng sinh nhật, rất có thể là muốn đem cả hòn đảo đều hủy đi.

"Chỗ này giao cho họ, chuyện cấp thiết nhất bây giờ là đến bến cảng hội họp cùng Long Vọng, Trình Luân thì ở đó.” Tư Hướng Nhan làm ra quyết định nhanh nhất, lại không biết nên làm sao sắp xếp Ông Lẫm Nhiên. Thì ở trong lúc do dự, hai nam nhân dẫn theo một nhóm người vây xung quanh họ. Diện mạo của họ tương đương Trình Luân, trên mặt mang theo nụ cười khát máu, rất hiển nhiên, đúng là con trai lớn và con trai thứ của Trình Luân, Trình Nghị, Trình Lục.

"Lần này muốn chạy cũng chạy không thoát rồi." Thấy được xung quanh đều bị đám người này bao vây, mà vị trí mình và Ông Lẫm Nhiên rất khuất, không có ánh đèn căn bản sẽ không bị chú ý được. Tư Hướng Nhan lãnh định vuốt vuốt tóc, tay kia nhẹ nhàng nhấn chiếc nhẫn đeo trên ngón út. Đây xem như là đuôi nhẫn, kỳ thật là máy thông báo loại nhỏ, chỉ cần mình ấn vang, Chung Cẩn Lan thì sẽ thời gian đầu tiên đến.

"Haha, sớm thì nghe qua Tư tiểu thư là một người đẹp, hôm nay vừa thấy quả nhiên là giống y trên bức hình. Nhưng mà, hôm nay cô đây là đưa dê vào miệng hổ, cô và gia phụ đối nghịch, hôm nay thì để hai anh em tôi nói cho cô biết, ai mới là lão đại của trấn Đồng Hỗ." nói chuyện là con trai thứ của Trình Luân Trình Lục, sau khi hắn nói xong, đám người xung quanh kia cũng cười lên.

Tư Hướng Nhan yên tĩnh nhìn họ, không nhún nhường, hoàn toàn không có khẩn trương của rơi vào cảnh nguy hiểm. Thì ở lúc này, Ông Lẫm Nhiên một bên bổng nhiên chao ôi một tiếng ngã ở trên đất, để sức chú ý của tất cả người đều tập trung chỗ nàng

"Ngươi làm cái gì, đứng yên!" Trình Nghị và Trình Lục cũng chưa có được sự cho phép trực tiếp giết đi Tư Hướng Nhan, cho nên mới không có trực tiếp ra tay. Mà giờ thấy được Ông Lẫm Nhiên bổng dưng có động tác, không thể không kéo lên tuyến phòng bị.

"Các vị đại ca, tôi căn bản cái gì cũng không biết, tôi chính là đến giam gia sinh nhật hội. Cũng là nữ nhân này bổng nhiên kéo tôi ra nói cái gì muốn cùng tôi một đêm, mọi người xin thương xót, thả tôi đi đi."



Ông Lẫm Nhiên cố ý giả vờ nhát gan, cơ thể còn đang phát run, vì hai đứa con của Trình gia cũng chưa từng gặp qua nàng, tự nhiên cũng sẽ nhìn không ra sơ hở của nàng. Trình Nghị nháy mắt với Trình Lục, người sau đi qua, đem Ông Lẫm Nhiên kéo đến một bên chuẩn bị giải quyết đi. Tuy đối với họ mà nói chỉ là một người qua đường, nhưng diệt khẩu luôn tốt hơn thả.

Nhưng mà, khi Trình Lục muốn động thủ, cổ tay bổng nhiên bị cái gọi là người qua đường này nắm lấy mạnh mẽ gập lại, chỉ nghe thấy tiếng vang trong trẻo. Trình Lục kêu rên che lấy tay phải đau đến làm không ra phản ứng, tiếp theo cái cổ bị ghì chặt lấy, trên đầu đã nhiều thêm một cây súng. "Đệt, con mẹ ngươi là người nào, ngươi lại có thể đối với lão tử như vậy, ngươi! ngươi không muốn sống có phải không!" ai cũng không ngờ Trình Lục sẽ bị kẹp lấy, nhìn thấy em trai mình trên bờ vực sống chết. Trình Nghị trái lại duy trì bình tĩnh thong dong, nhìn Ông Lẫm Nhiên đứng ở phía sau hắn.

"Một đổi một." Ông Lẫm Nhiên nhỏ giọng nói ra, ý đồ rất rõ. Tuy trao đổi như vậy nhìn ra cũng không ổn thỏa, nhưng trong lòng nàng lại đang bồn chồn. Trình Luân trước giờ không để ý tình thân, thân là hai con trai của hắn, Trình Nghị và Trình Lục rất có thể cũng di truyền gen của hắn. Từ biểu hiện của Trình Nghị hiện tại xem ra, chỉ sợ càng hy vọng mình giết đi Trình Lục.

"Ra tay, giết cô ta." Quả nhiên Trình Nghị không có dự định đổi người, mà là trực tiếp căn dặn thủ hạ đem súng nhắm ngay Trình Lục và Ông Lẫm Nhiên. Theo một trận bắn phá hỗn loạn, Ông Lẫm Nhiên không kịp tránh khỏi, chỉ có thể để Trình Lục làm lá chắn thịt. Mắt thấy con người vừa rồi còn sống bị loạn súng bắn chết, thậm chí sau khi chết còn oán hận nhìn Trình Nghị. Ông Lẫm Nhiên trong lòng sản sinh ra một phần buồn bã, người của Trình gia, quả nhiên đều là như thế. Rất may, bản thân không phải như vậy.

"Mấy đứa các ngươi, bắt nó lại." Trình Nghị thấy Ông Lẫm Nhiên chưa chết, phân phó thủ hạ ra tay, lại không nhìn thi thể của Trình Lục một cái. Ông Lẫm Nhiên tự nhiên sẽ không thuận theo, nàng hướng ra sau nhảy một cái trốn sau cây, móc ra cây súng giấu trong tây trang nhắm đến người chạy đến. Nhưng rất rõ ràng, đây không phải là một trận chiến thế lực ngang nhau, dù cho kỹ thuật bắn súng của Ông Lẫm Nhiên chuẩn hơn cũng suy cho cùng là số ít không chống lại được số đông.

Thì ở lúc này, người tiếp cận nàng lại náo loạn trúng đạn ngã xuống đất, nhìn một đám người từ phía sau đuổi đến, tự nhiên là Chung Cẩn Du đến đúng lúc. Thấy người của mình đến, trái tim treo lên cũng buông được hơn một nữa. Nhưng phần lo lắng này tự nhiên là vì Ông Lẫm Nhiên, cô căn bản không nghĩ đến con người này sẽ dùng chiêu này giải vây. Nghĩ đến vừa rồi mấy người kia nổ súng với Ông Lẫm Nhiên, cho đến hiện tại, trái tim của mình vẫn đang bất an vang động phình phịch.

"Các ngươi còn phát ngẩng làm gì, phản kích đi!" Chung Cẩn Du đến quá bất ngờ, thậm chí nhóm người kia của Trình Nghị phản ứng không kịp, thì chỉ thấy được một đám người mặc dù lượn rơi ở bên người, thậm chí cả lời cũng không kịp nói, thì đã trúng đạn bỏ mạng.

"Tư tỷ, người trước tiên đến bến cảng kia đi, tôi giải quyết mấy thứ này thì qua, Lan đã đến rồi."

Đem dù lượn trên người tháo đi, Chung Cẩn Du thấp tiếng nói, Tư Hướng Nhan nghe qua gật gật đầu, đem tầm mắt rơi ở trên người Ông Lẫm Nhiên. Người sau đang được Chung Cẩn Du che chở, lại giống như có cảm ứng, quay đầu nhìn hướng chính mình. Bốn mắt nhìn nhau, Tư Hướng Nhan từ trong mắt Ông Lẫm Nhiên đọc ra tin tưởng và nhàn hạ, thì giống như mỗi một lần hai người đã từng kề vai hợp tác, có thể để Tư Hướng Nhan an tâm đem sau lưng giao cho Ông Lẫm Nhiên.

"Mọi người cẩn thận." Cuối cùng bỏ lại câu nói này, Tư Hướng Nhan nhanh chóng chạy đến đến tàu. Nếu như đoán không sai, Trình Luân đã cùng Long Vọng ở bên đó giao thủ, bất luận thế nào, sự việc nhất định phải ở hôm nay giải quyết.

Ông Lẫm Nhiên đem tính mạng giao cho mình bảo quản, chính mình thì có lý do liều chết cũng phải thắng.

Hết chương 95: