Trên vai nhiều thêm sức nặng để Tư Hướng Nhan đang trong suy nghĩ phục hồi tinh thần, quay đầu liền thấy được Ông Lẫm Nhiên đang dựa ở trên người mình, đang yên tĩnh ngủ say. Nữ nhân này tuy đa số thời gian rất không đứng đắn, nhưng khi ngủ ngược lại là rất điềm tĩnh. Nhìn khoảng cách gần, lông mi của nàng rất dài, cong lượn vểnh lên, ở phía dưới mi mắt hiện ra từng đám từng đám hình chiếu rực rỡ mà không rối loạn.
Vốn dĩ, Tư Hướng Nhan cũng không muốn quản Ông Lẫm Nhiên, cho dù nàng không đón được xe cũng không muốn xe của mình thêm một người xa lạ. Nhưng Chung Cẩn Lan không ngừng khuyên, còn có vừa rồi ở quán rượu đối phương để mình hiểu biết được thân thủ của nàng. Có thể nói, Ông Lẫm Nhiên coi là nhân tài, Tư Hướng Nhan cũng dự định quên đi hai người lúc trước không vui, coi nàng là thủ hạ thông thường mà đối đãi. Nhưng lúc này, bờ vai bị đối phương gối lên, loại cảm giác thân mật này, Tư Hướng Nhan thật sự cảm thấy cực kỳ chán ghét rồi.
"Tránh ra chút." Tư Hướng Nhan vừa nói, xê dịch hướng bên cạnh, nhưng mà, không biết là quán tính hay là thế nào, đầu của Ông Lẫm Nhiên vậy mà cũng dựa qua. Theo xốc nảy của chiếc xe, cái đầu kia lắc vài cái, từ trên vai ngã xuống, chính xác không lệch vùi ở trước ngực mình. Lúc này, Tư Hướng Nhan nhíu mày càng chặt, cô liếc nhìn Chung Cẩn Lan không có phát hiện, không biết một cảnh như vậy bị đối phương thấy được, chỉ có thể xê dịch hướng kế bên nữa, hy vọng Ông Lẫm Nhiên dậy.
"Ngô...rất mềm nga..." giả vờ như nói mớ ra lời nói mê, Ông Lẫm Nhiên cố nén muốn khơi lên *của khoé môi, không ngừng điều chỉnh hô hấp càng ngày càng loạn. Rất lâu ở trước đó, nàng thì muốn làm như vậy. Ngực của Nhan Nhan rất lớn, tuy không bằng cup D của mình, nhưng tuyệt đối là C+. Dùng trán tựa ở đó, cảm nhận lấy cảm giác gò má và hai khỏa thịt mềm tiếp xúc. Ông Lẫm Nhiên cảm thấy chính thì phải say chết ở trong lòng Tư Hướng Nhan rồi, thời điểm này cho dù có một trăm khẩu súng nhắm vào nàng, nàng cũng sẽ không dậy.
Cơ thể bị Ông Lẫm Nhiên cứ như vậy coi là ghế dựa, sức nhẫn nhịn của Tư Hướng Nhan đã đến cực điểm. Thấy con người nào đó làm sao cũng kêu không tỉnh, cô đè lấy vai của Ông Lẫm Nhiên, dùng sức đẩy đi, liền đem người đẩy ra. Nhưng mà, ở một lát sau, người kia lại lần nữa ngã trở về, còn đem đầu gối lên đùi của cô, chính xác mà nói, là vị trí của đùi rất gần chân tâm.
Ông Lẫm Nhiên biết, chính mình lúc này là đang chơi lửa, nếu như bị Tư Hướng Nhan phát hiện chính mình là đang giả ngủ, đừng nói là làm tình nhân, chỉ sợ cả cái mạng nhỏ cũng khó giữ. Nhưng mà, người yêu thích thì ở bên cạnh, không dựa gần, không tiếp xúc, nàng vẫn thật sự không có giác ngộ nhịn được. Đem mặt vùi ở giữa chân của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên dùng sức ngửi lấy mùi vị trên người của đối phương, thân thể đã nóng lên rồi.
Mùi vị của Tư Hướng Nhan rõ ràng lại rất dễ ngửi, hoàn toàn sẽ không cho người ta một loại cảm giác ngửi thêm sẽ chán, Nhan Nhan nhà mình chính là nữ nhân thật sự tốt đến cực phẩm, cả mồ hôi cũng là thơm. Nếu như có thể đem Tư Hướng Nhan lột sạch, cố gắng thưởng thức thân thể của cô, còn có chỗ đó của chân tâm, nhất định là chuyện vô cùng mỹ diệu. Cánh hoa của Nhan Nhan nhất định là màu hồng, mùi vị nhất định rất mê người.
Ở trong lòng nghĩ như thế, Ông Lẫm Nhiên nhịn không được duỗi ra đầu lưỡi, cách lớp quần da liếm nhẹ vị trí giữa chân của Tư Hướng Nhan, nàng biết đối phương sẽ không cảm giác được khác thường, cho dù có cũng sẽ không biết là mình làm. Chỉ là, ăn như thế tựa hồ có vô vị đây, Nhan Nhan lúc nào mới có thể cởi đi quần để cho mình ăn một cái đây chứ?
"Tư Tư, chút nửa để cô ấy ngủ ở nhà cũ Tư gia đi."
"Ta từ chối, đem cô ta dẫn đến nhà ngươi" mắt thấy sắp đến Tư gia, Chung Cẩn Lan quay đầu lại nói. Cô ấy nhìn Ông Lẫm Nhiên đã ngủ, thực sự không muốn đem người dẫn đến nhà mình. Loại chuyện chăm sóc người, đáng ghét nhất rồi.
"Tư Tư, ngươi cũng biết, nhà ta chỉ có ta cùng nhãi con. Ta trở về phải chăm sóc con, lại làm sao chăm sóc cô ấy đây. Trong nhà của ngươi người làm nhiều như vậy, phòng khách cũng rất nhiều, để cô ấy ngủ lại không có làm sao" Chung Cẩn Lan vừa nói, giữa lời nói đã mang theo mùi vị làm nũng. Thấy cô ấy chớp mắt nhìn mình, tâm của Tư Hướng Nhan vốn là buồn bực càng hậm hực. Cô ngẩng đầu, khinh thường nhìn Ông Lẫm Nhiên nằm ở trên chân của mình và Chung Cẩn Lan ngồi phía trước. Đến được Tư gia thời gian đầu tiên đem người trên thân đẩy ra, nghếch đầu xuống xe.
"Aiz.... lại tức giận rồi..." thấy Tư Hướng Nhan giống như tiểu khổng tước cao ngạo đem mình và Ông Lẫm Nhiên bỏ lại đây, Chung Cẩn Lan bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể đi vào tìm người làm khiêng Ông Lẫm Nhiên vào phòng khách, lại để cho tài xế đưa chính mình về nhà.
"Tư Tư nếu như cô ấy có chỗ nào ngươi không hài lòng, nhanh chóng xử lý mới tốt. Nếu như muốn bồi dưỡng, điều tra tốt bối cảnh thì liền bắt đầu bắt tay đi" trở về phòng, thay quần áo, rồi đem thân thể ngâm trong bồn tắm. Tư Hướng Nhan chẳng việc gì nhớ tới lời nói của Chung Cẩn Lan trước khi rời đi, bỗng nhiên nở nụ cười. Xác thực, Ông Lẫm Nhiên là người đáng được bồi dưỡng, chỉ có điều, trước khi thuần dưỡng, còn cần chút**
"Đây chính là Tư gia? nhìn lên cũng không có gì đặc biệt a, chỉ là tại sao mình sẽ bị cách phòng của Nhan Nhan xa như vậy a." được người làm mang đến phòng khách, Ông Lẫm Nhiên nhìn tới ga giường mới tinh, còn có áo ngủ, nội y mới đối phương đưa tới, có chút bất mãn nói ra. Người làm đương nhiên sẽ không không để ý đến nàng, đưa đồ liền đi, mà Ông Lẫm Nhiên tự nhiên sẽ không thành thành thật thật ngủ như vậy.
Chuyện hôm nay phát sinh quá nhiều, mà dĩ nhiên trời đất xui khiến vào đến Tư gia, thu hoạch cũng không nhỏ. Cởi đi quần áo mặc hôm nay, lại chọn sữa tắm nửa ngày, Ông Lẫm Nhiên rất muốn biết giờ khắc này Tư Hướng Nhan đang làm gì, có phải là cũng giống chính mình ngâm mình ở trong trong bồn tắm không? dùng sữa tắm đồng nhất? chị ấy có xoa bóp bộ ngực một chút hay không? hoặc là dục cầu bất mãn tự mình giải quyết một chút không?
Động não của Ông Lẫm Nhiên rất lớn, một khi mở ra sẽ không khép lại, nghĩ đi nghĩ lại liền cảm thấy hưng phấn. Tắm xong đổi quần áo mới, Ông Lẫm Nhiên liếc nhìn kim đồng hồ chỉ hướng 11 giờ, vẫn là quyết định đi ra ngoài dạo. Mặc dù mình là khách, nhưng ngủ không được đi tham quan một chút chắc cũng không có gì đâu?
Từ trong phòng khách đi ra, Ông Lẫm Nhiên phát hiện đèn phòng khách vẫn sáng. Vài bước đi tới, liền phát hiện nữ nhân quá mức xinh đẹp thì ngồi ở chỗ đó. Cô chắc cũng là vừa tắm xong, tóc quăn màu cafe nửa khô nửa ướt ở trên vai, trên người thì lại mặc một bộ áo choàng tắm màu tím thẫm. Áo choàng tắm rất nhàn nhã rộng rãi, mà Tư Hướng Nhan càng là tùy ý mặc.
Cô vểnh đùi đẹp thon dài trắng nõn ngồi ở trên ghế sofa, xương quai xanh phân tán bên trong áo tắm như ẩn như hiện, trên da thịt quá mức trắng nõn còn lưu lại một ít nước, ở dưới ngọn đèn phảng phất như từng ánh sao, sáng sủa óng ánh. Lúc này, Tư Hướng Nhan phát hiện chính mình, cô chỉ là liếc mắt ngắm mình một cái, liền đem đầu xoay trở lại, đem rượu đỏ trong ly chân dài uống một hơi uống cạn. Lúc ngẩng đầu, thông qua cái cổ thon dài tinh tế có thể rõ ràng thấy được gân mạch màu xám tro, câu người mê hoặc đến cùng cực, cũng chẳng qua là như thế.
"Đại tỷ vẫn chưa ngủ sao?" nếu đã bị phát hiện, Ông Lẫm Nhiên cũng không che giấu, mà là cười đi tới ngồi vào đối diện Tư Hướng Nhan.
"Ừm." đối mặt với bắt chuyện của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan mới không muốn để ý đến nàng, cô dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ cái ly, móng tay màu đen cắt sửa tinh xảo tăng thêm một tia tà mị
"Đại tỷ rất chán ghét em sao?"
"Không có." nghe Ông Lẫm Nhiên hỏi như vậy, Tư Hướng Nhan bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, đem thân thể tựa ở trên sofa. Ánh mắt của cô nhìn mình là khinh bỉ, là châm biếm, còn có sự căm ghét hoàn toàn không che giấu, không ẩn giấu, nhưng trên miệng lại nói không chán ghét mình. Tư Hướng Nhan như vậy, nói dối mặt mặt không đỏ tim không đập, cô biểu hiện rõ ràng là đang biến tướng càng thêm chán ghét mình
Khẩu thị tâm phi, lại ngạo kiều muốn chết. Nhìn dáng vẻ Tư Hướng Nhan cao cao tại thượng kia, rõ ràng là bị ghét, Ông Lẫm Nhiên lại nhẫn nhịn cười lên, nàng đứng dậy, chậm rãi tới gần hướng đối phương, ở vị trí cách đối phương mấy cm cúi người xuống.
"Vừa rồi ở trên xe, em là giả ngủ."
"Tôi biết."
“Nếu đại tỷ đã biết vẫn không có từ chối em, em có phải có thể hiểu là...chị hy vọng em bây giờ làm như vậy?"
Ông Lẫm Nhiên nói xong, bỗng nhiên đem váy ngủ màu trắng trên người rút đi, toàn thân xích lỏa đứng trước mặt Tư Hướng Nhan.
Hết chương 5: