Không biết có phải ảo giác hay không, Ông Lẫm Nhiên luôn cảm thấy, ở thời khắc chính mình cởi đi quần áo, biểu tình của Tư Hướng Nhan có chút xíu biến hóa, cũng không là kinh ngạc, cũng không phải chán ghét, mà là một loại cảm giác sớm đã đoán trước hoặc là nghiền ngẫm. Thấy cô vẫn cứ dựa ở trên sofa, hai mắt lướt qua ở trên người mình, không phải vờ như không thấy, rõ ràng đang nghiêm túc đánh giá.
"Tôi không thích nữ nhân." Tư Hướng Nhan vốn cho rằng Ông Lẫm Nhiên câu dẫn với mình và cái gọi là yêu thích đều chỉ muốn đạt thành mục đích mượn vị trí cao của cô, nhưng ở thời khắc vừa rồi, cô lại cảm thấy trong ánh mắt con người này có sự nghiêm túc quá mức. Bất luận thế nào, Tư Hướng Nhan đều sẽ không tiếp nhận Ông Lẫm Nhiên con người này. Đương nhiên, cũng sẽ không tiếp nhận người khác.
"Đại tỷ sở dĩ cảm thấy chính mình không thích nữ nhân, chỉ là vì chị chưa có gặp được nữ nhân để chính mình để chị động lòng. Em biết chị có bạn trai, hắn mọi thứ đều không bằng nữ nhân như em, chị..."
"Căm miệng." nghe Ông Lẫm Nhiên ngụy biện tà thuyết, Tư Hướng Nhan hơi nghiêng đầu. Cô chán ghét người lải nhải, càng chán ghét mấy tên gia hỏa tự cho rằng muốn dựa vào lời nói đánh động mình.
"Chỉ cần đại tỷ chị một ngày không có đồng ý em, em thì sẽ luôn nói tiếp."
"Chỉ sợ cô không có cơ hội này." nghe thấy lời của Ông Lẫm Nhiên gần như uy hiếp, Tư Hướng Nhan ngược lại cười ra. Cô dùng móng tay nhỏ dài nhẹ nhàng chà sát gương mặt của Ông Lẫm Nhiên, bụng ngón tay vuốt ve cánh môi của nàng. Thấy biểu tình của đối phương vì mình vuốt ve trở nên trầm say, Tư Hướng Nhan lấy ra cây súng để ở dưới sofa, đè ở trên ngực Ông Lẫm Nhiên.
"Là em chọc chị không vui rồi sao?" trong vòng một ngày bị người yêu thích tiến hành hai lần uy hiếp sinh mạng, Ông Lẫm Nhiên lại không mảy mai không để ý. Nàng cười hỏi, ngược lại càng dán gần Tư Hướng Nhan, dường như cây súng kia tùy lúc muốn mạng nàng chỉ là một món đồ chơi.
Tư Hướng Nhan không dự định trả lời, âm thầm kéo chốt an toàn của cây súng. Thấy biểu hiện của Ông Lẫm Nhiên trước sau như một, cũng không vì thế mà biểu hiện ra hốt hoảng, tán thành trong lòng Tư Hướng Nhan đối với Ông Lẫm Nhiên lại nhiều thêm một phần, nhưng hoài nghi và đề phòng lại càng thêm mãnh liệt. Người như vậy, nếu như không đủ lòng trung thành, để ở bên người chính là nuôi hổ thành họa.
"Nếu như đại tỷ không vui, trừng phạt em thì được. Tuy em không ham sống nhưng sợ chết là chắc chắn. Nhưng nếu em là vì sợ chết thì nói ra không thích chị, phỏng chừng lại chọc chị không vui. Nếu giữa em chết và để chị không vui chọn một, em hơn phân nữa chọn cái trước a." theo lời Ông Lẫm Nhiên nói không có một chút thành phần nói đùa, thấy nàng chậm rãi dựa gần mình, vươn ra đầu lưỡi liếm lấy vành tay của mình, cảm giác thân mật rất lâu để Tư Hướng Nhan cảm thấy chán ghét theo ý thức đẩy Ông Lẫm Nhiên ra, lại bị đối phương ôm chặt
"Đại tỷ tại sao bài xích em? dù sao chị cũng không thích bạn trai kia của chị, giữ em ở bên cạnh tiêu khiển thời gian không phải rất tốt sao? em là thật sự rất thích chị đó, chỉ là thấy được mặt của chị, thân thể của chị, ngửi ngửi mùi của chị, em thì sẽ trở nên rất ướt. Em muốn đem thân thể của em cho chị, ngay cả khi nhớ chị tự an ủi đều không dám đem ngón tay đưa vào, chị thật sự không suy nghĩ muốn được em sao?"
Lời nói và tỏ tình trắng trợn là Tư Hướng Nhan chưa từng nghe tới càng không nghĩ tới, nếu như Ông Lẫm Nhiên ở thời điểm này ngẩng đầu, chắc hẳn sẽ có cảm giác thành công rất lớn. Bởi vì Tư Hướng Nhan luôn luôn là gặp biến không sợ hãi, dường như mọi chuyện đều nắm chắc cư nhiên sẽ vì lời của nàng mà lộ ra biểu tình kinh ngạc.
"Cô rất mất mặt.” suy nghĩ rất lâu, Tư Hướng Nhan từ từ mở miệng. Cô không cách nào phỏng đoán lời của Ông Lẫm Nhiên vừa rồi có bao nhiêu độ tin cậy, càng không cách đánh giá đối phương có bao nhiêu không biết xấu hổ. Có thể nói, ngoại trừ tình nhân của phụ thân mình ở bên ngoài ra, Tư Hướng Nhan vẫn là lần đầu tiên gặp phải nữ nhân như thế để cô muốn rời xa, cách ly, đồng thời mãi không gặp lại nữa.
"Đại tỷ thực ra là muốn nói em mặt dày phải không? vì theo đuổi chị, em thật sự là cái gì cũng không đếm xỉa đến. Giữ em ở bên cạnh chị, tất cả của tất cả của em đều là của chị, mà em cũng sẽ không có yêu cầu quá mức khác. Mua bán như vậy, đại tỷ thế nào đều là không lỗ, không phải sao?" Ông Lẫm Nhiên không nản lòng, luôn đang vì chính mình giành lấy. Nhìn dáng vẻ của Tư Hướng Nhan đối với mình chán ghét chê bỏ khinh thường, cho dù là bị coi thường, nàng cũng cảm thấy hạnh phúc muốn chết.
"Thân thủ của cô không tệ, lá gan cũng rất hơn người, nhưng mà..." Tư Hướng Nhan vừa nói, thấy Ông Lẫm Nhiên nghe qua hai câu nói cuối cùng của mình thì hai mắt bắt đầu tỏa sáng, dời đi câu chuyện.
"Nhưng mà cái gì?"
"Cô có thể trở thành thuộc hạ của tôi, tôi cũng sẽ bồi dưỡng cô, chỉ thế mà thôi."
"Nhưng em..."
"Nếu như cô từ chối, thì là vấn đề sống chết." thấy Ông Lẫm Nhiên còn có lời muốn nói, Tư Hướng Nhan di chuyển súng, đem cơ thể dựa gần của nàng đẩy ra ngoài. Nếu như con người này dám nói một chữ không, cô thì không ngại ít đi một trợ thủ đắc lực. Chung quy, loại người có năng lực làm việc như Ông Lẫm Nhiên, cô vẫn có thể tìm rất nhiều.
"Được, nếu đại tỷ đã nói như vậy, em tựa hồ cũng không con tư cách gì từ chối. Từ hôm nay trở đi, em chính là người của chị." Ông Lẫm Nhiên vừa nói, từ trên người Tư Hướng Nhan xuống, nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt cô. Thấy thân thể xích lõa của nàng nói lời vô cùng đứng đắn, Tư Hướng Nhan biết chính mình là lưu lại một phiền phức bên mình, rồi lại chờ mong phần phiền phức này biến thành vũ khí sắc bén.
"Cô có thể về phòng rồi." không muốn nói thêm, Tư Hướng Nhan nghiêng đầu qua, tiếp tục tự mình uống rượu. Dư quang lại ngắm thấy Ông Lẫm Nhiên vẫn nữa quỳ ở trên đất, nghiêng đầu không biết đang làm gì. Cô quay đầu nhìn hướng đối phương, ý cảnh cáo trong mắt rất rõ.
"Là màu xanh lam đó.”
"Cô nên đi rồi."
Nghe được Ông Lẫm Nhiên nhỏ tiếng nói thầm cái gì, Tư Hướng Nhan lần nữa nhắc nhở để nàng rời khỏi. Lần này, đối phương cư nhiên rất nghe lời xoay người thì đi, mà bước đi vẫn rất nhanh. Ngẩng đầu nhìn cái lưng trắng nõn của nàng, lúc đang nhìn đến vết sẹo trên lưng kia dài bằng bàn tay ngắn, Tư Hướng Nhan bỗng nhiên cười lên, sau đó lại lần nữa đến tủ rượu cầm một chai rượu, hướng đến phòng của mình mà đi. Tối nay nếu không phải uống nhiều một chút, sợ là lại phải ngồi đến trời sáng rồi.
Trở lại phòng khách, ngã nằm ở trên giường, Ông Lẫm Nhiên phát hiện cảm xúc của chính mình càng là còn phải kích động còn hơn hồi nãy. Màu xanh lam...tối nay Nhan Nhan mặc chính là quần lót màu xanh lam, đem bắp đùi nổi bật đến càng trắng. Nơi đó quần lót màu xanh lam bọc lấy, có phải cảm thấy rất khó chịu không chứ? chắc muốn chính mình giúp cởi đi, không thể dùng tay, nhất định phải dùng miệng thay Nhan Nhan đem quần lót cởi đi mới đúng....
Cách nghĩ trong đầu rõ ràng biến thành một bộ hình ảnh, để Ông Lẫm Nhiên khắc chế không được bật cười, nhưng mà nếu đã làm cái gọi là thủ hạ đắc lực, chắc càng dễ dàng tiếp cận rồi. Sớm muộn cũng có một ngày, chính mình sẽ trở thành người giúp Nhan Nhan cởi đi áo lót quần lót, màu xanh lam... Quần lót... Nhan Nhan... Nhan Nhan....
"Ân...phải làm sao, lại muốn rồi..."
Hết chương 6: