Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 4: Người Cứ Như Vậy Đi Rồi Sao?




"Thật thoải mái." Qua hồi lâu, Ông Lẫm Nhiên vừa từ trong dư vị phục hồi tinh thần, nàng rút ra khăn giấy lau chùi sạch thân thể, giật giật hai chân có chút như nhũn ra, đi ra ngoài rửa tay. Lúc này, trước cửa trùng hợp đi vào mấy người nữ nhân, thấy ánh mắt của chính mình họ nhìn mình có chút kỳ quái. Ông Lẫm Nhiên mới không lo lắng hoặc sợ họ có phải có nghe thấy thanh âm của mình vừa rồi không, nữ nhân mà, dục cầu bất mãn chính mình giải quyết một chút không phải chuyện rất bình thường sao?

Nghĩ như vậy, Ông Lẫm Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn họ một cái liền lắc mông hả hê rời khỏi. Chỉ là, nàng cũng không có nghĩ tới, cho dù đại đa số nữ nhân dục cầu bất mãn, cũng sẽ không đói khát đến trong phòng cách vách của phòng rửa tay suy nghĩ người khác yy đi giải quyết đâu?

"Ngươi đi rất lâu, ta cho rằng ngươi đã rời khỏi rồi." Trở lại chỗ cũ, Ông Lẫm Nhiên nghe được Hàn Lâm nói như vậy, áy náy cười rồi cười, nhấc lên nước trái cây trên bàn uống một hơi cạn. Vừa rồi la cổ họng có chút khô, tranh thủ thời gian thoải mái một chút mới phải. Nếu không thanh âm ** sau này không êm tai, Nhan Nhan sẽ ghét bỏ.

"Không có gì, chỉ là bỗng nhiên muốn rồi, thì tự mình giải quyết một chút." Ông Lẫm Nhiên nói xong, lãnh định dùng nĩa xiên quả đào, bắt chước dáng vẻ ăn vào trong miệng của Tư Hướng Nhan vừa rồi, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt sững sờ của Hàn Lâm.

"Ạch, thời gian không còn sớm, ta rời khỏi trước, ngươi..."

"Quản lý Ông, khu phòng a085 có chút tình huống." Hàn Lâm muốn kiếm cớ rời khỏi, lúc này, bỗng nhiên có một nam nhân ăn mặc tây trang đen chạy tới, ở bên tai Ông Lẫm Nhiên nói. Mắt thấy người vừa rồi còn đầy mặt ý cười trong nháy mắt mặt lạnh xuống, Hàn Lâm vẫn là lần đầu tiên thấy được người trở mặt nhanh như vậy.

"Xin lỗi, Hàn tiểu thư, đêm nay tựa hồ không thể cùng ngươi tiếp tục nói chuyện phiếm, ta phải đi xử lý một ít chuyện, rượu hôm nay ta mời" Ông Lẫm Nhiên vừa nói, nhận lấy áo gió màu đen nam nhân đưa tới khoác lên người, bước nhanh quay người rời khỏi. Hàn Lâm vốn cũng là muốn đi, bây giờ trái lại có hứng thú lưu lại. Vừa rồi mặt khác của Ông Lẫm Nhiên bị nàng ta nhìn tới, thì ra, nữ nhân này là quản lý chỗ này, không trách...

"Nói rõ ràng xảy ra chuyện gì." bước nhanh đi đến hướng khu phòng, Ông Lẫm Nhiên từ trong túi áo gió lấy ra một điếu thuốc hút, thấp giọng hỏi.

"Là Vương gia cùng Trương gia, bọn họ là đầu lĩnh nhỏ của một mảnh nhỏ xung quanh, có thể là không biết nơi này là địa bàn của ai mới sẽ đến giao dịch."

"Ha.. ý của ngươi là, chỉ cần không biết nơi này là địa phương nào, ai cũng có thể đến đây ngang ngược? Hôm nay không chỉ là lão bản, đại tỷ cũng ở đây, ta không cho phép có bất kỳ tình huống nào quấy rối đến chị ấy." Ông Lẫm Nhiên vừa nói, người đã đi tới cửa khu phòng. Nàng không chút nào băn khoăn dùng chìa khóa mở cửa ra, đẩy cửa vào liền thấy được một đám người đang ngồi ở bên trong, mà bày trên bàn, còn thật sự là từng vali "hàng loại tốt".



"Cmn là người nào, ai cho phép ngươi bước vào!" nam nhân cầm đầu thấy có người xông vào, sắc mặt trở nên rất kém, hai bên nhanh chóng thu hồi hàng hóa và tiền, đồng thời nhấc súng trên tay.

“Các vị, xin bình tĩnh chớ nóng, ta không phải cảnh sát, cũng không phải phóng viên gì, ta chỉ là quản lý nơi này mà thôi. Chúng ta ở đây là làm ăn nhỏ, không chịu nổi sóng to gió lớn gì, vẫn hy vọng các vị có thể nể ta mấy phần mặt mũi, đi địa phương khác giao dịch." Ông Lẫm Nhiên vừa nói, đem hai tay cắm ở trong túi, sờ sờ lưỡi dao để bên trong.

"Đây là địa bàn của người nào ta mặc kệ, lão tử ta hôm nay chính là muốn giao dịch ở đây. Ngươi thức thời, uống chút rượu với mấy gia, phong lưu một đêm, không chừng gia có thể để lại mạng chó ngươi" Mấy nam nhân nhìn rõ tướng mạo của Ông Lẫm Nhiên, sắc mặt cũng từ hung thần ác sát biến thành bộ dạng háo sắc. Thấy bọn họ không ngừng mà ngắm tới ngắm lui trước ngực của mình, Ông Lẫm Nhiên cười một cái, dứt khoác cởi đi áo gió vừa mặc xong, cười cợt đi qua.

"Nếu các vị đã có hứng thú như vậy, vậy ta tự nhiên cũng sẽ tháp tùng, chỉ là... Không biết các ngươi có còn mạng đi hưởng thụ hay không." lời nói rơi xuống, Ông Lẫm Nhiên sớm có động tác rồi, nàng nhanh chóng nhảy lên trên bàn, chân dài quét qua, liền đem súng trong tay đối phương quét xuống mặt đất. Lưỡi dao của tay phải ở cùng thời khắc đó vọt ra, thẳng tắp đâm vào trên cổ của mấy tên vệ sĩ.

"Ngươi muốn chết!" thấy thủ hạ bị thương, nam nhân cầm đầu cầm lấy súng bắn hướng Ông Lẫm Nhiên, phản ứng của người sau nhanh chóng đến, vội vàng đẩy ngã giá đỡ quần áo kế bên, lật mình lăn xuống, nhặt lên súng trên đất, nhắm ngay cổ tay của tên nam nhân liên tiếp nổ hai phát, không hư một phát.

“Bây giờ còn cảm thấy ta là đang tìm cái chết không?" thấy người gây chuyện đã bị giải quyết toàn bộ, Ông Lẫm Nhiên cười đi tới, đạp ở trên bụng của nam nhân, cười nói.

"Tiện nhân thối ngươi đây. Ngươi...a!" lời nam nhân nói còn chưa dứt, Ông Lẫm Nhiên lại là một súng, súng này trực tiếp bắn trên bụng của nam nhân, để hắn đau đến ngất đi. Nhìn gian phòng tràn đầy bừa bộn, nàng ném khẩu súng xuống đất, trở lại hành lang. "Tiểu Lý ngươi thu dọn chỗ này sạch sẽ, ngày mai đem hàng và tiền giao cho lão bản. Hiện tại đại tỷ cũng ở đây, đừng đi làm phiền họ, hiểu không?"

"Vâng, quản lý Ông."

"Ân." xử lý xong ruồi nhặng, Ông Lẫm Nhiên xoa xoa cái cổ, lại lần nữa treo mặt cười lên. Thấy nàng về lại vị trí vừa rồi, rất nhanh lại quyến rũ nữ nhân khác. Tư Hướng Nhan từ trong khu phòng đối diện đi ra, như có đăm chiêu cười rồi cười.

"Tư Tư, thân thủ của cô ấy không tệ." thực ra, Tư Hướng Nhan và Chung Cẩn Lan đã sớm nhận được tin tức, vẫn chờ đối diện trong khu phòng, cũng đem hành động của Ông Lẫm Nhiên nhìn ở trong mắt. Như Chung Cẩn Lan nói, thân thủ của Ông Lẫm Nhiên không tệ, đầu óc linh hoạt, tuy đối nhân xử thế luôn lộ ra một cổ hèn mọn, nhưng xác thực đáng được bồi dưỡng.

"Đi thôi." thấy chuyện đã xử lý xong, Tư Hướng Nhan đi đến hướng cửa quán rượu, cùng Chung Cẩn Lan cùng nhau lên.



"Ngô... người cứ như vậy đi rồi sao?" "Cái gì?" trên quầy bar của Quán bar, Ông Lẫm Nhiên nhìn Tư Hướng Nhan và Chung Cẩn Lan rời khỏi, có chút mất mát nói ra. Bạn gái không hiểu hỏi nàng, nàng lắc lắc đầu, đột nhiên cảm giác thấy Tư Hướng Nhan không ở đây chính mình tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa gì. Dù sao quán bar này không chỉ có một quản sự là mình, nàng thỉnh thoảng nghỉ việc một chút chắc cũng không sao chứ?

Nghĩ như vậy, Ông Lẫm Nhiên cáo biệt với bạn gái, quang minh chính đại về sớm trước. Chỉ đáng tiếc, khoảng thời gian này trên đường vốn thì rất khó đón xe, quả thực là đợi hơn mười phút cũng đều không có đến. Đứng ở trong gió, Ông Lẫm Nhiên dậm dậm chân, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung liên quan đến chuyện của Tư Hướng Nhan, suy nghĩ lần sau làm sao tạo ra cơ hội để họ gặp mặt. Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên có một chiếc xe dừng ở trước mặt.

"Là tiểu Ông? lên xe đi, ta đưa ngươi." thấy mặt của Chung Cẩn Lan xuất hiện ở cửa sổ của xe, Ông Lẫm Nhiên ngay lập tức không phải trả lời, mà là nhìn chỗ ngồi ở phía sau xe, thấy người nàng vừa rồi suy nghĩ lại xuất hiện ở trước mặt. Ông Lẫm Nhiên hưng phấn muốn chết, lại giả vờ do dự chốc lát.

"Như vậy có phải là quá làm phiền mọi người hay không."

"Không có chuyện gì, lên đây đi."

"Nga, được."

Liếc nhìn tài xế, lại nhìn Chung Cẩn Lan ngồi ở vị trí ghế phó. Ông Lẫm Nhiên cười cười, tự động tự giác mở cửa sau xe, ngồi vào bên cạnh Tư Hướng Nhan. Thấy cô nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, căn bản không chú ý tới mình. Ông Lẫm Nhiên động động thân thể, len lén ngồi qua một chút, một lát sau, lại len lén nhích qua một chút. Thấy Tư Hướng Nhan từ đầu đến cuối không có phản ứng, Ông Lẫm Nhiên bỗng nhiên rất muốn đem đầu tựa ở trên bờ vai của người này. Nhan Nhan gầy như vậy, dựa vào chắc cũng không làm sao thoải mái đâu? Thế nhưng, có thể tiếp xúc thân mật thì đủ để chính mình thỏa mãn.

Ở trong lòng tính toán như thế, Ông Lẫm Nhiên sớm đã có chủ ý, nàng bắt đầu điều chỉnh hô hấp, từ từ thả lỏng thân thể, bắt đầu giả bộ ngủ. Theo chiếc xe đi tới một chỗ trên đường không bằng phẳng, cơ hội nàng đến rồi. Nhắm vào bờ vai của Tư Hướng Nhan, trực tiếp đem đầu dựa lên.

Ngô...có chút cứng, nhưng mà rất hạnh phúc. ~( ̄▽ ̄~)(~ ̄▽ ̄)~

Hết chương 4: