Ngồi trên xe, sắc mặt Mạn Đình đang vô cùng hồi hộp, cô căng thẳng đến mức hai tay toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng điều đó rất nhanh đã bị Diệp Ngôn nhận ra. Anh cong nhẹ khóe môi mỏng, sau đó đưa tay sang nắm tay lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
"Có anh ở đây thì ai dám làm gì em chứ. Thả lỏng ra nào, cứ căng một hồi lại lăn ra ngất xỉu bây giờ."
"Sao có thể không lo được, hôm trước gặp mẹ anh một lần ở công ty rồi. Trông bà ấy rất nghiêm khắc, ánh mắt lại sắc bén, em sợ bà ấy sẽ nổi giận..."
Trong khi cô đang lo sốt vó thì Diệp Ngôn lại thản nhiên bật cười. Khiến Mạn Đình nghệch mặt ra ngay tại chỗ.
"Sao anh cười?"
"Anh cười em ngốc quá chứ sao. Mấy ai lại nổi giận với bảo vật của mình đâu."
"Bảo vật? Ý anh là như nào, em không hiểu?"
Mạn Đình đã khẩn trương đến chau mày vì thật sự không thể đoán ra suy nghĩ của người đàn ông này.
"Thì con của chúng ta là bảo vật của bà ấy. Em đang mang trong người cháu nội đích tôn của Diệp gia thì ai dám làm gì em mà sợ."
Bấy giờ Mạn Đình mới ngộ ra chân lý, nhưng qua mấy giây sau cô lại ngây thơ nói tiếp:
"Nhưng mà chúng ta cũng không thể mang con ra làm lá chắn được."
Thế rồi Diệp Ngôn lại được một phen phì cười, anh đưa tay qua xoa xoa đầu cô rồi nói:
"Không phải lá chắn mà là bùa hộ mệnh đồ ngốc à."
"Suốt ngày bảo em ngốc. Ngốc mà có người thương!"
Năm lần bảy lượt bị chê bai, lần này Mạn Đình đã bật lại khiến ai đó chỉ biết cười trong bất lực.
Chiếc xe Diệp Ngôn đang đi vẫn bon bon trên đường đến khu đô thị. Tới căn biệt thự Rose thì dừng lại, cửa nhà từ lâu đã được rộng mở chờ đón nên anh cho xe đi thẳng vào trong, tới đúng vị trí thì dừng lại.
Diệp Ngôn xuống xe trước, sau đó đi qua giúp Mạn Đình mở cửa xe. Anh nắm tay cô đi thẳng vào bên trong, nơi có một bàn tiệc đã được dọn sẵn.
"Mẹ yêu, tiểu Ngôn dẫn con dâu nhỏ tới cho mẹ gặp rồi đây."
"Anh này, ăn nói tiết chế một chút không được sao?"
Người đàn ông chỉ cười với cô một cái, sau đó cả hai đã đi đến trước mặt Cung Mẫn Giai và Tống Tuyết Nghi đang ngồi chờ sẵn trong bàn ăn.
"Tiểu Nghi, em cũng ở đây à?"
Mặc dù đã thừa biết trước Tống Tuyết Nghi đang ở đây nhưng Diệp Ngôn vẫn cố tình tỏ ra bất ngờ, sau đó ung dung nắm tay Mạn Đình cùng ngồi xuống ghế, nhưng cô lại nhanh chóng từ chối anh để cúi đầu chào hai người phụ nữ đối diện.
"Phu nhân, Thiếu phu nhân!"
"Chào vậy được rồi, em ngồi xuống đi."
Không để Cung Mẫn Giai kịp lên tiếng thì Diệp Ngôn đã trực tiếp kéo Mạn Đình ngồi xuống ghế, trước sự ngạc nhiên của cả ba người phụ nữ.
"Người xưa có câu: Dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về. Con như vậy, sau này mẹ làm sao dạy dỗ người mới đây?"
Cung Mẫn Giai nghiêm giọng, ánh mắt liếc nhìn về phía Mạn Đình đầy sắc bén.
"Vợ con để con dạy, chứ sao dám phiền mẹ nhọc lòng chứ!"
Trái lại, Diệp Ngôn rất thản nhiên đáp trả, anh đã bắt đầu bữa ăn trong khi mọi người còn chưa động đũa.
"Mọi chuyện thế nào thì con nói với mẹ rồi đó. Nay cũng biết mặt vợ nhỏ của con rồi, mẹ xem sắp xếp thời gian báo với lão Diệp đi để tụi con còn tổ chức hôn lễ."
"Ai nói sẽ cho hai đứa tổ chức lễ cưới?"
Một câu nói, khiến đôi đũa trong tay Diệp Ngôn khựng lại, còn Mạn Đình thì quả tim trong lòng ngực trái như thể đã sắp rơi ra ngoài vì căng thẳng.
"Ý của mẹ thế nào thì nói thẳng ra đi, đừng dài dòng nữa."
Lúc này trên khóe môi Cung Mẫn Giai mới hiện ra nụ cười thâm sâu, mang nhiều ẩn ý khó đoán, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.
"Mẹ sẽ cho cô gái này về chung một nhà với con, với ba điều kiện."
Diệp Ngôn gắt gao chau mày, nét mặt đã lộ rõ sự khó chịu. Giờ nhìn mâm thức ăn trước mắt anh cũng nuốt không trôi nữa.
"Mẹ nói tiếp đi."
Cung Mẫn Giai nhoẻn cười rồi mới nói:
"Thứ nhất: Không được tổ chức hôn lễ.
Thứ hai: Không được đăng ký kết hôn.
Thứ ba: Một tuần con phải chung giường với tiểu Nghi bốn ngày."
"Mẹ hơi quá đáng rồi thì phải? Yêu cầu của mẹ có khác gì bắt Mạn Đình tự nguyện đi theo con mà không cần danh phận?"
"Vậy phải xem cái danh phận đó có lớn hơn tình yêu cô ta dành cho con hay không."
Ánh mắt Cung Mẫn Giai nhìn Mạn Đình chưa bao giờ ôn nhu, dễ chịu, khiến cô bí bách khôn nguôi.
"Con đừng tưởng cô ta mang thai thì có thể tùy ý phóng túng. So với thân phận của cô gái này và hàng tá tiểu thư khuê các ngoài kia, mẹ dư sức tìm về cho con vài người, sinh cho mẹ khối đứa cháu chắt. Chẳng qua mẹ muốn xem người này có thật lòng yêu con hay là vì thứ khác thôi."
Cung Mẫn Giai không ngại nói thẳng, đích thực là muốn xem thái độ của Mạn Đình thế nào.
"Những yêu cầu của bác, con xin chấp thuận! Vì con yêu anh ấy là thật lòng, không hề toan tính."
Tống Tuyết Nghi và Cung Mẫn Giai đến cả Diệp Ngôn đều bất ngờ trước câu trả lời của Mạn Đình, nhưng rất nhanh sau Cung Mẫn Giai đã để lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
"Vậy thì tốt. Được rồi, dùng cơm đi."
Cuộc trò chuyện cứ như vậy mà kết thúc, bữa ăn được diễn ra trong bầu không khí căng thẳng. Cuối cùng người buông đũa trước chính là Diệp Ngôn.
"Con đưa Đình Đình về trước."
Lạnh nhạt nói xong, Diệp Ngôn đã nắm tay Mạn Đình định đưa cô rời đi, nhưng lại bị Cung Mẫn Giai lên tiếng ngăn cản:
"Cứ như vậy mà đi sao?"
"Mẹ lại muốn sao nữa?"
Diệp Ngôn đã vô cùng bất mãn, nét mặt anh chưa bao giờ cau có với Cung Mẫn Giai như lúc này.
"Con định để tiểu Nghi về một mình à?"
"Cô ấy đi xe riêng mà mẹ?"
"Muộn rồi đi một mình nguy hiểm, xe cứ bỏ lại đây đi. Lát nữa cả ba cùng về cho tiện."
Diệp Ngôn im lặng vài giây, ánh mắt tuyệt nhiên khó chịu khi nhìn sang Tống Tuyết Nghi.
"Ăn nhanh rồi về."
Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Diệp Ngôn chỉ biết cố gắng dằn cơn tức xuống, tiếp tục lạnh nhạt để lại một câu rồi nắm tay Mạn Đình đi ra ngoài.