Nhận về sự ủy khuất to lớn, Tống Tuyết Nghi hậm hực rời đi vì biết rõ nếu tiếp tục ở lại sẽ thật sự chọc giận người đàn ông ấy.
Trong khi đó, Diệp Ngôn lại đang hết sức ôn nhu hỏi han, xem xét dấu tích vừa bị đánh trên mặt Mạn Đình.
"Em có sao không? Thấy cô ta đi đến mà không gọi anh, cũng không biết tránh đi chỗ khác, cứ ngồi yên chịu trận cho người ta đánh à."
"Em đâu có biết chị ấy sẽ đánh em. Nhưng mà em thấy chị ấy như vậy là hiền quá rồi ấy chứ, nếu mà gặp người khác bị chồng mình đối xử như vậy chắc lúc nãy em không được yên thân thế rồi."
Mạn Đình vẫn còn rất ôn hòa với Tống Tuyết Nghi, thậm chí còn thấy cảm thán trước hành xử vừa rồi của cô ta, khiến Diệp Ngôn lắc đầu cười chịu thua.
"Không phải hiền mà ở trước mặt anh, cô ta không dám làm càn. Mặt khác vì cô ta cũng thừa biết rằng anh không có tình cảm gì với cô ta nên đâu đến nổi bị quá sốc. Cơ mà nghe em nói như vậy, nếu trong trường hợp vừa rồi em đóng vai trò là Tống Tuyết Nghi thì sẽ hành xử thế nào?"
"Em hả? Đương nhiên cũng sẽ không giữ được bình tĩnh rồi, nhưng mà người bị em đánh không phải là cô nhân tình kia đâu."
"Vậy em đánh ai?"
"Đánh anh chứ còn ai nữa. Vì nếu như không có mấy anh dụ dỗ hoặc là cho phép thì ai dám ve vãn đến gần. Nói chung, xét về mặt lỗi lầm thì người ngoại tình là người có lỗi lớn nhất."
Mạn Đình tự tin chắc nịch với suy nghĩ của mình, thản nhiên nói mà không hề để ý đến sắc mặt của ai kia đã hiện đầy vạch đen.
"Anh không yêu người kia thì sao lại cho là ngoại tình?"
"Nhưng mà anh với cô ấy đã có hôn thú, được luật pháp chấp nhận."
Nói đến đây Mạn Đình tự nhiên lại thở dài, ánh mắt chợt u buồn như người có tâm sự, Diệp Ngôn vừa định hỏi thì cô đã nói tiếp:
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, những người chen vào gia đình của người khác cũng có tội. Vì nếu họ không xuất hiện thì người đàn ông đó cũng không bị dao động. Bởi vậy, không cần biết đúng sai thế nào thì thiên hạ vẫn luôn miệng lên án người thứ ba là kẻ đáng ghét nhất."
Nghe cô nói xong, Diệp Ngôn liền nắm tay kéo cô về phía mình, tay đặt lên hai bên eo cô, ánh mắt nhìn nữ nhân phía trước tràn đầy yêu thương.
"Thế em có sợ bị miệng đời chê trách không?"
"Dĩ nhiên là có."
"Vậy tại sao em vẫn lựa chọn ở bên anh?"
Mạn Đình chợt lắng đọng một chút, cô nhìn thẳng vào mắt của Diệp Ngôn, sau đó khẽ mỉm cười rồi mới nói:
"Vì em yêu anh!"
"Thật không?"
"Thật!"
Cô trả lời nhanh chóng còn kèm theo cái gật đầu khẳng định và nụ cười trên môi, khiến trong lòng người đàn ông vô cùng vui sướng đến không chịu được liền phải hôn cô ngay một cái.
"Vậy mà trước đó có người còn đòi nghỉ việc, chắc xa anh nổi ha!"
"Hơ, anh đừng có tưởng bở nha. Nói cho anh vui thôi chứ thật ra phần lớn là em nghĩ cho con, mặt khác là biết chắc có chạy đâu cũng không khỏi anh, nên mới thỏa hiệp thôi."
Thấy ai kia đắc ý, Mạn Đình liền quay xe ngay lập tức khiến anh ta đơ mặt ra, tuột mood trầm trọng, nhưng chưa qua mấy giây thì anh lại cười rồi còn đưa tay lên véo yêu chiếc mũi cao cao của cô nàng.
"Coi như em hiểu chuyện nên tạm tha cho em!"
----------------
Biệt thự Rose...
"Mẹ ơi..."
Cung Mẫn Giai đang ngồi xem phim trong phòng khách thì chợt nghe thấy giọng nói uất ức, nghẹn ngào của Tống Tuyết Nghi vang lên từ phía sau, bà còn chưa kịp quay lại nhìn thì người phụ nữ ấy đã đi đến ôm lấy cánh tay bà mà khóc nức nở, khiến bà ngơ ra vì không hiểu chuyện gì.
"Tiểu Nghi...con sao vậy? Có chuyện gì thì nói mẹ nghe xem nào, sao lại khóc? Ai bắt nạt con?"
Tống Tuyết Nghi vẫn khóc thêm một hồi nữa thì mới lau nước mắt, chịu ngồi dậy ngay ngắn để trả lời câu hỏi của Cung Mẫn Giai.
"Con muốn ly hôn."
"Ly hôn? Sao tự dưng lại đòi ly hôn? Hai đứa xảy ra chuyện gì nữa rồi?"
Cung Mẫn Giai không khỏi kinh ngạc khi nghe thấy Tống Tuyết Nghi đòi ly hôn, bà đang tập trung cao độ đến mức phải chau mày để chờ nghe câu trả lời của cô ta.
"Diệp Ngôn, anh ấy đã ngoại tình rồi mẹ. Hôm nay con lên phòng làm việc tìm thấy anh ấy đang ôm ấp cái cô trợ lý hôm bữa mà chúng ta đã gặp. Anh ấy còn ngang nhiên đứng ra bênh vực cho con nhỏ đó, suýt nữa thì ra tay đánh con. Từ lúc làm vợ anh ấy đến giờ, chưa có ngày nào con được anh ấy xem là một người vợ, thái độ thì lạnh nhạt, vô tâm, nay lại còn ngoại tình ngay trước mặt con, con thật sự không thể chịu nổi nữa rồi."
Người phụ nữ đã lau khô nước mắt, lời nói được phát ra cùng sự nghiêm túc trên nét mặt khiến Cung Mẫn Giai lần đầu tiên phải dè dặt.
"Con bình tĩnh đã. Thật ra chuyện này mẹ có nghe tiểu Ngôn nói qua rồi, mẹ đang định tìm cơ hội thích hợp để nói với con nhưng chưa kịp."
"Mẹ đã biết rồi? Vậy mà vẫn ung dung để anh ấy đội nón xanh lên đầu con hả?"
Tống Tuyết Nghi lại nhận thêm một cú sốc, khiến thịnh nộ trong cô ta ngày càng bừng lên dữ dội.
"Mẹ biết là con khó có thể chấp nhận. Nhưng mẹ nói này, hai đứa kết hôn đã hơn hai năm mà vẫn chưa có con. Con cũng biết Diệp gia đang cần đích tử đầu tiên, ai có được trước thì Diệp thị thuộc về người đó. Sở dĩ chờ mãi không thấy con có tin vui nên buộc lòng tiểu Ngôn phải đi tìm người khác. Lúc đầu mẹ cũng không chấp nhận vì nghĩ cho con, nhưng cái con bé đó hiện tại đã mang thai."
"Nên mẹ sẽ chấp nhận cô ta bước vào Diệp gia làm vợ của Diệp Ngôn sao? Vậy còn con? Mẹ xem con là gì?"
"Tiểu Nghi, con bình tĩnh. Mẹ vẫn nói chưa xong mà. Thật ra mẹ đã đoán được cô gái đó là ai, nên đã cho người điều tra rồi. Thân thế thấp kém, hoàn toàn không xứng với Diệp gia ta. Nhưng khổ nỗi nó lại đang mang trong người giọt máu nhà họ Diệp, cả mẹ, con và tiểu Ngôn đều cần đứa trẻ này nên không thể không chấp nhận."
Bấy giờ Tống Tuyết Nghi cũng lấy lại bình tĩnh phần nào, cô ta nhìn Cung Mẫn Giai với ánh mắt khó hiểu.
"Ý của mẹ là sao?"