Trên xe quay trở về nhà, Mạn Đình đến ngồi ghế phó lái phía trước cùng Diệp Ngôn cũng không được vì vị trí đó đã thuộc về Tống Tuyết Nghi.
Suốt quãng đường trở về nhà cả ba người đều không ai nói một lời nào, đến khi chiếc xe lái vào căn biệt thự sang trọng, dừng lại đúng vị trí thì cửa xe lần lượt được mở ra.
Diệp Ngôn giúp Mạn Đình mở cửa, sau đó nắm tay cô đi thẳng vào nhà, từ đầu tới cuối ánh mắt vẫn chưa một lần nhìn về phía Tống Tuyết Nghi.
Nhìn thấy người đàn ông mình yêu thương lại ung dung nắm tay một người phụ nữ khác đi vào tổ ấm của chính mình mà trong lòng cô tràn đầy căm phẫn.
Đường đường là một tiểu thư danh giá vậy mà lại phải nhẫn nhịn trước một đứa ất ơ không cha không mẹ, không địa vị, cơn tức này quả thật cô nuốt không trôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Tuyết Nghi lại chợt nhớ đến những gì Cung Mẫn Giai đã nói với cô trước đó, bất giác trên môi người phụ nữ ấy bấy giờ lại nhếch lên, để lộ ra nụ cười khinh thường.
"Vì đại cuộc phải nhẫn nhịn sao? Tôi có điên mới tin sau khi đứa bé đó ra đời các người sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà."
Tự mình độc thoại một câu, sau đó cô ta mới hậm hực đi thẳng vào nhà.
Thật ra lòng dạ đàn bà chính là thứ khó ngờ nhất trên đời này. Họ có thể vì một người nào đó hay đơn giản là vì một món đồ bản thân cực thích mà tự thay đổi bản thân đến chóng mặt mà không hề nhận ra.
Một khi phụ nữ đã nảy sinh lòng hận thù vì đố kỵ thì chẳng ai ngờ được họ sẽ làm ra chuyện gì. Người càng âm trầm, càng tỏ ra ẩn nhẫn mới là người đáng sợ.
Trong khi Tống Tuyết Nghi đang ôm trong người cục tức khổng lồ thì Mạn Đình lại được Diệp Ngôn đưa lên tận phòng.
Vừa đặt chân vào căn biệt thự xoa hoa của anh, cô đã không khỏi trầm trồ vì độ mỹ lệ, đến khi vào căn phòng ngủ này thì lại ngỡ ngàng tập hai vì nó quá đỗi sang trọng. Không gian rộng rãi, giường ngủ king size, tủ quần áo, tủ kệ để rượu, sofa cao cấp, đèn trang trí tinh xảo, tất cả những vật dụng đều thuộc loại thượng hạng, đây cũng là lần đầu tiên Mạn Đình cô được đặt chân vào một nơi nguy nga thế này.
"Đẹp quá!"
Cô không chịu được liền thản nhiên khen ngợi, khiến Diệp Ngôn đang buồn bực cũng chợt bật cười.
"Có thích không?"
"Thích chứ! So với căn hộ nhỏ em ở thì nó còn chưa bằng căn phòng ngủ này của anh đâu."
Mạn Đình cười tươi như hoa, miệng nhỏ không ngừng tán thưởng, thấy cô vui như vậy, trong lòng Diệp Ngôn cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, nhưng cảm giác áy náy vẫn luôn tồn tại trong anh, nên dù cười nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự u buồn.
Diệp Ngôn nắm tay Mạn Đình đi qua giường ngủ, kéo cô cùng ngồi xuống giường, yên ắng ngay trong vòng tay, anh âu yếm ôm.
"Anh xin lỗi!"
Cằm anh tựa trên bờ vai nuột nà của cô gái, tuyến giọng trầm ấm vang lên sau đó đã khiến Mạn Đình thoáng chút bất ngờ.
"Xin lỗi em chuyện gì?"
"Anh không ngờ mẹ lại có thái độ như vậy với em, còn đưa ra điều kiện khiến em phải chịu thiệt thòi."
Hiểu được nỗi lòng của người đàn ông, Mạn Đình đã khẽ cười, cô đưa tay lên chạm vào gò má anh, ôn nhu nói:
"Đó đâu phải lỗi của anh thì sao phải xin lỗi. Thật ra em đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, nên cũng không quá bất ngờ. Xét về mặt đạo đức thì em cũng là người thứ ba xen vào gia đình người khác, đã đến sau thì thiệt thòi một chút cũng là lẽ thường tình thôi. Em không nghĩ gì đâu, nên anh đừng áy náy nữa. Em chỉ cần có anh yêu thương mẹ con em là đủ rồi!"
Nói xong, trên môi cô gái lại xuất hiện nụ cười an nhiên, sau đó cô đã tựa vào người anh.
"Nếu không phải mẹ bắt buộc thì anh đã không để em phải ở lại đây sống chung với Tống Tuyết Nghi. Nhưng em cứ yên tâm, anh sẽ căn dặn người làm trong nhà để ý đến cô ta, có chuyện gì họ sẽ liền ngăn cản rồi gọi cho anh. Qua thêm một thời gian để anh thu xếp bên chỗ mẹ rồi sẽ đưa em sang nơi khác sống cùng anh!"
Bỗng dưng được người đàn ông mình yêu thầm đáp trả tình cảm, bỗng nhiên nhận được những lời yêu thương nồng ái khiến trái tim cô gái đong đầy cảm xúc hạnh phúc. Ngay lúc này, đối với cô có lẽ chỉ cần có nam nhân này là đủ, vì anh, vì yêu, cô sẽ cố gắng dung hòa môi trường sống mới này.
"Em sao cũng được, anh cứ tùy ý sắp xếp đi!"
Lời nói nhẹ nhàng tựa như áng mây bồng bềnh giữa trời xanh của Mạn Đình, kèm theo hương thơm quyến rũ trên người cô lúc này đã khiến ai kia quyến luyến không muốn làm thêm chuyện gì khác, chỉ muốn ôm cô thế này rồi từ từ tận hưởng mà thôi.
"Anh này..."
"Anh nghe..."
"Anh đột ngột đưa em sang thẳng đây thế này thì em lấy đâu ra quần áo để thay?"
"Trong tủ có rất nhiều đồ của anh, em chọn đại một cái áo là được rồi."
Bấy giờ Mạn Đình đã nghệch mặt ra sau câu trả lời điềm nhiên của người đàn ông. Anh kêu cô lấy áo mặc thì được rồi, nhưng quần thì mặc kiểu gì đây?
"Nhưng mà em không mặc vừa quần của anh?"
"Anh có bảo em lấy quần anh mặc đâu."
Diệp Ngôn vẫn đang nhắm hờ mắt, đưa khuôn mặt sát vào cổ cô mà tận hưởng hương thơm đặc biệt. Trong khi đó Mạn Đình đã đơ mặt ra, đôi mắt long lanh chợt bất động, hai gò má bất giác đỏ bừng vì trong tâm trí cô lúc này đang có những suy nghĩ đen tối.
"Không mặc quần anh...Vậy...vậy em mặc gì?"
"Mặc quần lót là được rồi! Áo sơ mi của anh vừa vặn có thể dài qua khỏi điểm nhạy cảm đấy của em mà."
Mạn Đình đã đỏ mặt bừng bừng vì xấu hổ. Cô mím môi, muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng mãi mới thốt nên lời.
"Thế...đêm nay anh ngủ ở đâu?"
Diệp Ngôn khẽ cong môi cười tà mị, vòng tay ôm siết lấy cô hơn một chút rồi mới ung dung trả lời:
"Em ngủ ở đâu, anh ngủ ở đó!"