Những vết mẩn đỏ ngày một nhiều, chi chít khắp người Vu Hoằng Dương. Đêm đó, không chỉ vừa ngứa mà Vu Hoằng Dương còn lên cơn sốt khiến cho Đông Phương Ngôn Diễm phải túc trực cả đêm để canh anh.
Đông Phương Ngôn Diễm mệt mỏi đến độ ngủ gục bên cạnh Vu Hoằng Dương từ lúc nào không hay. Sáng sớm, Vu Hoằng Dương tỉnh giấc đã thấy cô ngủ gật bên cạnh. Anh cẩn thận bế cô lên giường nằm, cẩn thận kéo chăn đắp cho cô rồi mới rón rén rời khỏi phòng ngủ.
Vu Hoằng Dương vệ sinh cá nhân, kiểm tra một lượt các vết mẩn đỏ trên người, cũng đã dần hết anh mới yên tâm đi chuẩn bị bữa sáng cho cả hai.
Vu Hoằng Dương biết cô rất mệt sau một đêm chăm anh ốm nên cũng không đành lòng gọi cô dậy sớm. Anh để yên cho cô tiếp tục ngủ.
Lúc Đông Phương Ngôn Diễm thức giấc cũng đã gần trưa, cô nhìn sang bên cạnh không thấy anh đâu liền chạy xuống nhà thì thấy anh đang ở phòng khách để xử lý công việc.
“Sao anh không gọi em dậy?”
“Người đã hết nổi mẩn đỏ chưa? Anh quay người cho em xem đã đỡ hơn chưa.”
Đông Phương Ngôn Diễm vừa nói vừa đưa tay kéo áo Vu Hoằng Dương lên để kiểm tra.
“Mới sáng sớm đã định chiếm tiện nghi của anh rồi à?”
“Vớ vẩn. Mau cởi áo ra em xem xem đã đỡ hơn chưa.”
“Đỡ hơn nhiều rồi, em yên tâm.”
“Sao không ngủ thêm tí nữa? Em dậy sớm thế làm gì?”
“Giờ này mà sớm gì nữa chứ, cũng gần trưa rồi còn gì.”
“Anh có chuẩn bị đồ ăn, mình dùng bữa rồi qua nhà ba mẹ luôn.”
“Đón Gia Hưng ạ?”
“Qua bàn bạc với ba mẹ về chuyện tổ chức đám cưới, sẵn tiện chiều tối đón con về nhà luôn.”
“Vâng ạ.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi cùng dùng bữa với Vu Hoằng Dương, sau mới lái xe về Vu gia.
Ông bà Vu nhìn thấy cả hai về thì cũng rất vui vẻ nhưng có lẽ người vui vẻ, hớn hở nhất không ai khác chính là Vu Thời Gia Hưng.
Cậu nhóc nhìn thấy mẹ liền bập bẹ gọi: “Mẹ… mẹ ơi…”
Đông Phương Ngôn Diễm bị đứng hình vài giây sau tiếng gọi mẹ ơi của Vu Thời Gia Hưng. Cô chậm chập bế cậu nhóc lên, cô hạnh phúc đến độ sắp khóc đến nơi: “Nhóc con chịu gọi mẹ rồi đấy à?”
“Yêu thế. Con gọi lại mẹ nghe xem nào?”
Vu Thời Gia Hưng như hiểu được ý muốn của Ngôn Diễm, cậu nhóc liên tục ê a: “Mẹ ơi… mẹ…”
“Con trai của mẹ giỏi quá.”
Vu Hoằng Dương nhìn thấy cạnh này cũng cảm thấy vui lây, không biết anh đang vui vì đứa con trai đầu lòng của hai người đã biết gọi ba mẹ hay anh đang vui vì chuỗi ngày anh bị Ngôn Diễm giận cá chém thớt vì Vu Thời Gia Hưng mãi không chịu gọi cô là mẹ nữa. Nhưng dù sao thì người vui nhất vẫn là Vu Hoằng Dương.
“Rồi nhá, mong ước của em đã thành sự thật rồi. Đừng có bắt anh ngủ sofa nữa đấy.”
“Không thèm.”
“Không thèm đúng không con, gọi mẹ xem nào.”
“Mẹ… mẹ…”
Ngôn Diễm chết liệm với tiếng gọi mẹ này nhất. Sao mà cô yêu cái sự bập bẹ, ngọt ngào này của con trai cô quá đi mất. Thật là quá đỗi đáng yêu, Ngôn Diễm chỉ muốn cưng nựng cậu nhóc mãi thôi.
“Thôi hai đứa vào nhà đi, đứng mãi ngoài sân làm gì.”
“Vào nhà đi rồi nói chuyện.”
Đông Phương Ngôn Diễm bế con đi vào nhà, Vu Hoằng Dương cũng nhanh chóng đi theo sau vào.
“Hai đứa đi chụp ảnh cưới thế nào rồi? Có vui không?” Vu phu nhân cất giọng hỏi.
“Dạ vui mẹ. Có nhiều ảnh đẹp lắm. Con gửi cho mẹ xem nhé.”
“Ừm, thế còn việc tổ chức hôn lễ hai đứa định như nào?”
“Muốn làm rình rang hay là tiệc thân mật là tùy hai đứa, bàn bạc rồi báo lại với ba mẹ để ba mẹ sắp xếp.”
“Em muốn thế nào?” Vu Hoằng Dương quay sang hỏi ý kiến của Đông Phương Ngôn Diễm.
“Em sao cũng được anh ạ. Dù rình rang hay tiệc thân mật thì em chỉ có mỗi một mình, không có nhiều sự khác biệt cho lắm nên anh với ba mẹ cứ quyết định đi ạ.”
Vu Hoằng Dương hiểu ra ý tứ trong lời nói của Đông Phương Ngôn Diễm. Cô nói không sai, người thân của cô ở hiện tại chỉ có Vu Hoằng Dương, con trai cô và ông bà Vu, ngoài ra cô chẳng có thêm bất cứ người thân nào, ba mẹ cô cũng chẳng biết đến một người bạn thân bên cạnh cũng chẳng có.
Vu Hoằng Dương nhẹ nhàng ôm lấy người cô, để Ngôn Diễm tựa vào vai mình. Vu Thời Gia Hưng nhìn thấy mẹ buồn liền nhanh ngủ đi lại bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy mẹ, đôi bàn tay nhỏ của cậu nhóc vỗ vỗ như đang an ủi Ngôn Diễm. Hành động vừa ngây ngô vừa tình cảm của Vu Thời Gia Hưng khiến mọi người một khen vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc trước độ tình cảm của cậu nhóc.
“Em còn có anh và con mà. Còn có cả gia đình nhà họ Vu phía sau em, sao em có thể một mình được chứ, phải không nào?”
“Em biết mà, ý em là …”
Vu Hoằng Dương lắc đầu ý bảo cô đừng nói: “Anh hiểu mà.”
“Theo mẹ thấy thì cứ nên làm rình rang đi con ạ. Dù sao thì Ngôn Diễm cũng chính là con dâu nhà họ Vu, mẹ muốn bất kỳ ai cũng biết điều đó, sau này sẽ không còn bất cứ lý do gì để người đời có thể đem ra chì chiết con bé.” Vu phu nhân lên tiếng.
“Tụi con thấy sao?”
“Dạ được ạ.”
“Ừ vậy chốt như vậy nhé. Hai đứa cứ lên ý tưởng, ba mẹ sẽ làm theo ý muốn của hai đứa.”
Vu phu nhân cầm lấy tay Đông Phương Ngôn Diễm, giọng nhẹ nhàng an ủi: “Con đừng nghĩ nhiều nữa nhé. Con chỉ việc làm một cô dâu thật xinh đẹp, gả cho Vu Hoằng Dương, về làm con dâu của ba mẹ là được. Đừng nghĩ ngợi nhiều nha con.”
“Con yên tâm, ba mẹ sẽ không để con thiệt thòi.”
“Con cảm ơn ba mẹ nhiều lắm ạ.”
“Chúng ta là người một nhà, có gì phải cảm ơn chứ.”
Vu Hoằng Dương và Đông Phương Ngôn Diễm ở lại nhà họ Vu, cùng ông bà Vu lên kế hoạch cho đám cưới của cả hai. Địa điểm và phong cách trang trí tất cả đều được Vu Hoằng Dương lên kế hoạch cực kỳ chi tiết. Anh muốn hôn lễ sẽ là một cột mốc đánh dấu quan trọng trong cuộc đời của cả hai nên dù là những chi tiết nhỏ nhất nhưng Vu Hoằng Dương đều mong muốn được hoàn hảo nhất.
“Hai đứa ở lại dùng cơm luôn nhé?” Vu phu nhân cất giọng hỏi.
“Dạ thế ba mẹ cho vợ chồng con ké cơm tối nhé.”
Vu phu nhân vui vẻ lên tiếng: “Không thành vấn đề.”
“Con phụ mẹ nha.”
“Được.”
Thế là Đông Phương Ngôn Diễm cùng bà Vu xuống bếp chuẩn bị bữa tối. Vu Thời Gia Hưng ở lại chơi với ba và ông nội.