Tình Một Đêm: Chân Trời Góc Bể Đều Là Em

Chương 42




Sau khi chọn tới chọn lui trong hàng trăm địa điểm cuối cùng cả hai quyết định sẽ chụp ảnh cưới ở bãi biển.

Bãi biển hoang sơ, cát trắng mịn, nước biển màu xanh ngọc bích. Mặt trời đang nhuộm ráng màu cam hồng lên bầu trời và mặt biển cùng với tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng gió thổi nhẹ qua cùng tiếng chim hót líu lo tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn.

Đông Phương Ngôn Diễm mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi, đang tay trong tay cùng Vu Hoằng Dương. Cả hai đang đứng trên bờ biển, hướng về phía mặt trời mọc. Nụ cười rạng rỡ trên môi cả hai như tỏa sáng hơn cả ánh bình minh.

Các nhiếp ảnh gia đang bận rộn di chuyển, ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất của cặp đôi. Ekip chụp ảnh cũng đang miệt mài làm việc, hỗ trợ nhiếp ảnh gia để có thể chụp được những bức ảnh hoàn hảo nhất.

“Tuyệt vời, cả hai cười tươi lên nào.”

“Đúng rồi, đẹp lắm.”

“Cố gắng một chút nữa nhé, có ảnh đẹp rồi.”

“Đúng rồi, cô dâu hơi ngửa mặt về phía chú rể đi nào.”

Mọi người ai cũng tập trung cao độ cho từng tấm ảnh, nhiếp ảnh gia bắt được rất nhiều khoảnh khắc lãng mạn của cả hai.

Vu Hoằng Dương cảm thấy Ngôn Diễm có vẻ đã thấm mệt liền lên tiếng đề nghị: “Có mệt không? Nghỉ một lát rồi chụp tiếp nhé?”

Cả hai dành cả ngày hôm nay để chụp ảnh cưới. Buổi sáng sớm, cả hai chụp ảnh với bình minh trên biển. Đến tầm trưa sẽ về khách sạn nghỉ ngơi. Chiều khi mặt trời lặn sẽ chụp một bộ ảnh hoàng hôn và cùng nhau đốt lửa trại.

Đông Phương Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương đang ngồi trên bờ cát, cùng nhau ngắm nhìn hoàng hôn. Anh nắng chiều tà rọi xuống, tạo nên những mảng sáng tối lung linh huyền ảo trên khuôn mặt của hai người. Cả hai đắm chìm trong hạnh phúc, quên đi hết mọi thứ xung quanh, không còn để tâm đến việc mình đang chụp ảnh cưới nữa, cứ như vậy bày tỏ tình cảm với đối phương.

Hai nhân vật chính có thể lơ là nhưng đội ngũ nhiếp ảnh gia lúc nào cũng sẵn sàng ghi lại tất cả những khoảnh khắc lãng mạn, hạnh phúc nhất của cả hai.

“Anh ơi, em hạnh phúc quá.”

“Anh cũng vậy.”

“Ngôn Diễm… anh yêu em, thật sự yêu em rất rất nhiều.”

“Em hy vọng gia đình nhỏ của chúng ta lúc nào cũng hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười như thế này.”

“Chắc chắn sẽ như vậy.”

Khi màn đêm buông xuống thì cũng là lúc buổi chụp hình kết thúc. Đông Phương Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương cẩn thận xem lại thành quả của một ngày dài. Cả hai vô cùng hài lòng với những bức ảnh được chụp. Cả hai đều biết rằng những bức ảnh này sẽ lưu giữ mãi mãi những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong cuộc đời mình.

Kết thúc buổi chụp hình, Đông Phương Ngôn Diễm mệt lả người, về đến khách sạn cô liền nằm ườn ra chiếc ghế sofa dài.

Vu Hoằng Dương nhìn thấy vậy liền lên tiếng nhắc nhở: “Em tắm rửa thay quần áo đi rồi hẵn nằm nhé.”

“Em mệt lắm, em nằm một lát rồi tắm.”

Đúng lúc này, điện thoại của Đông Phương Ngôn Diễm đổ chuông, là Vu phu nhân gọi điện thoại đến hỏi thăm hai người.

“Ngôn Diễm à, hai đứa đi chụp ảnh cưới như nào rồi? Định bao giờ thì về?”

“Hay thôi hai đứa tranh thủ thời gian đi chơi đi, mẹ giữ Gia Hưng cho.” Vu phu nhân nói tiếp.

“Dạ tụi con chụp xong xuôi hết rồi ạ.”

“Ừ, thế hai đứa nghỉ ngơi đi, mẹ không làm phiền nữa, đi chơi vui vẻ nhé.”

“Dạ vâng, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Vu Hoằng Dương ngồi bên cạnh, những gì hai người vừa nói anh đều nghe thấy nhưng vẫn cố ý choàng vai kéo sát cô vào người mình rồi lên tiếng: “Mẹ gọi nói gì với em vậy?”

“Mẹ hỏi chúng ta chụp ảnh cưới xong chưa, với bảo chúng ta ở chơi thêm vài ngày rồi về.”

“À.”

Vu Hoằng Dương lười nhác nghe Đông Phương Ngôn Diễm nói xong liền thuận tay bế sốc cô lên ngồi trên đùi mình, cọ cọ vào cổ Ngôn Diễm hít hà hương thơm ngát trên cơ thể cô. Anh còn lưu manh hơn nữa khi cố ý cắn nhẹ vào xương quai xanh của cô day day mút chặt tạo ra ấn kí đỏ chói như một lời khẳng định chủ quyền của mình vậy.

Đông Phương bất ngờ với hành động này của anh, cô đưa tay đánh nhẹ vào người Vu Hoằng Dương, giọng trách móc: “Anh vô sỉ, để lại dấu rồi kìa.”

“Em còn chưa đi tắm, người đầy mồ hôi mà anh hôn cái gì thế hả?”

Vu Hoằng Dương không quan tâm, anh vẫn dụi vào người Ngôn Diễm mà làm nũng: “Anh cũng đâu có chê.”

“Lát nữa anh sẽ đổi vé máy bay, chúng ta ở lại chơi thêm vài ngày rồi về.”

“Cũng được ạ.”

“Giờ thì đi tắm đi cô nương.”

“Dạ.”

Vu Hoằng Dương và Ngôn Diễm cùng ekip ở chơi thêm vài ngày, nhân cơ hội này cho mọi người nghỉ ngơi sau những ngày làm việc hết công suất.

Nhưng ekip chỉ có thể ở lại 2 ngày, những ngày sau đó đều phải quay về để tiếp tục công việc cho kịp với kế hoạch đám cưới của Vu Hoằng Dương và Ngôn Diễm. Từ khâu chỉnh ảnh đến cắt ghép dựng video đều được Vu Hoằng Dương lên kế hoạch hết sức chi tiết.

Và đương nhiên chỉ còn lạ Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương. Cả anh và cô dành thời gian cùng nhau khám phá vùng đất xinh đẹp này nhưng có lẽ khám phá du lịch thì ít mà Vu Hoằng Dương khám phá cơ thể Ngôn Diễm thì nhiều.

Vu Hoằng Dương vẫn mang trong mình chấp niệm Ngôn Diễm sẽ sinh cho anh một tiểu công chúa vô cùng đáng yêu. Chỉ cần nghĩ tới đó thôi, Vu Hoằng Dương cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.

Nhưng suy đi tính lại thì đó cũng chỉ là mong ước của Vu Hoằng Dương còn Ngôn Diễm vẫn chưa muốn sinh bé thứ hai, dẫu sao Vu Thời Gia Hưng cũng còn quá nhỏ để làm anh nên cô vẫn còn đang rất lưỡng lự.

Hôm nay là ngày cuối cùng cả hai ở lại đây. Sáng hôm sau sẽ phải lên máy bay trở về chuẩn bị cho lễ cưới và công việc.

Đông Phương Ngôn Diễm nằm trên giường vừa xem điện thoại vừa tủm tỉm cười. Vu Hoằng Dương tắm rửa xong cũng nhanh chóng nằm bên giường còn lại, không quên để cô nằm lên tay anh.

“Em xem gì thế?”

“Xem hình cưới, mọi người chỉnh xong gửi qua để chọn ảnh.”

“Không xem, anh muốn có tiểu công chúa.”

Vu Hoằng Dương liên tục mè nheo khiến Đông Phương Ngôn Diễm phải lắc đầu cười khổ: “Đợi con lớn thêm một tí đã. Thằng bé còn nhỏ, bắt làm anh thì rất tội nghiệp.”

“Đàn ông con trai phải tự lập từ sớm mới tốt.”

Và đương nhiên Vu Hoằng Dương không hề bỏ qua cơ hội tốt lần này nhưng có một phát ăn ngay như lần trước hay không thì phải xem anh may mắn đến cỡ nào.

Màn đêm bao trùm cả thành phố, trong căn phòng vẫn vang vọng tiếng của Đông Phương Ngôn Diễm: “Vu Hoằng Dương, tên lưu manh nhà anh. Anh mà làm em mang thai một lần nữa thì đừng có trách em.”

“Sinh cho anh một đứa con gái, như thế dù có ngủ ở sofa anh cũng cam lòng.”