Sáng sớm hôm sau, cả hai đã phải dậy từ rất sớm để chuẩn bị hành lý để trở về. Chuyến bay khá sớm khiến cho Đông Phương Ngôn Diễm khá mệt mỏi, người cô không có một chút sức sống nào.
Vừa về tới, cả hai đã phải gấp gáp chuẩn bị đồ để đến tập đoàn.
Thư Nhiễm và Nhã Tịch đã bị sa thải, bầu không khí làm việc của mọi người cũng trở nên thoải mái hơn bao giờ hết.
Tại phòng thiết kế.
Mọi người liên tục gặng hỏi về mối quan hệ giữa cô và Vu Hoằng Dương nên Ngôn Diễm đành buộc mình thừa nhận những gì Vu Hoằng Dương nói ngày hôm đó đều là sự thật thêm cả việc chuyện kết hôn sắp tới.
Tiếng nói của trưởng phòng thiết kế vang vọng khiến cho cốc nước trên tay Đông Phương Ngôn Diễm suýt chút nữa là đổ mất.
“Wow, tức là hai nữa sắp sửa tổ chức hôn lễ sao? Thật tuyệt quá đi, cuối cùng cũng có người khiến cho chủ tịch của chúng ta rung động rồi. Tản băng trôi cuối cùng cũng tìm thấy ánh nắng mặt trời của đời mình.”
“Trưởng phòng, chị đừng có nói lớn như vậy chứ.”
“Cả cái tập đoàn này ai không biết em sắp sửa là chủ tịch phu nhân chứ, không phải ngại đâu.”
“Hai người rất là xứng đôi đó. Trai tài gái sắc.”
Trong phòng họp, Vu Hoằng Dương đang họp với các phòng ban để chốt các kế hoạch kinh doanh cũng như nghe báo cáo cho thời gian vừa qua.
Tầm xế chiều, Vu Hoằng Dương công khai xuống phòng thiết kế đợi Đông Phương Ngôn Diễm tan làm khiến cho các nhân viên ở đây một phen vỡ òa vì độ cưng chiều vợ của vị chủ tịch vốn dĩ nổi tiếng với khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng.
“Về thôi em.”
“Em còn phần công việc đang làm giữa chừng. Anh đợi em tí nha.”
“Ừ. Không vội.”
Vu Hoằng Dương không vội nhưng Đông Phương Ngôn Diễm thì có đấy. Cô sắp bị những cặp mắt ở đây thiêu đốt mất rồi. Cô gấp gáp xử lý cho xong công việc rồi nhanh chóng kéo tay Vu Hoằng Dương rời đi.
“Em xong rồi, mình về thôi anh.”
“Ừm.”
Ngôn Diễm vội vàng kéo anh đi nhưng Vu Hoằng Dương lại cố tình đi rất chậm, thong thả như không có chuyện gì xảy ra.
Những người trong phòng thiết kế có vẻ khá bất ngờ, không nghĩ là Vu tổng của bọn họ cũng có một vẻ mặt sủng nịnh như thế này.
“Đây là chủ tịch của chúng ta sao?”
“Trời ơi tôi không tin vào mắt mình nữa rồi.”
“Ngọt ngào quá đi mất.”
Cả hai nhanh chóng rời khỏi. Vu Hoằng Dương công khai ôm eo Đông Phương Ngôn Diễm, chấm dứt chuỗi ngày lén lút, giờ phút này chính là điều anh đã mong đợi từ rất lâu.
“Em muốn ăn gì?”
“Không phải mình về nhà nấu cơm sao ạ?”
“Hôm nay chúng ta đi ăn ngoài đi.”
“Hửm.”
“Đổi gió một tí cũng tốt mà.”
“Vậy em muốn đi ăn lẩu, ăn loại siêu cay ấy.”
“Mấy hôm phải chụp hình mà em phải kiêng ăn, em thèm phát điên lên rồi.”
“Được, anh đưa em đi ăn lẩu.”
Nghe Đông Phương Ngôn Diễm nhắc đến đồ ăn cay, lại còn là lẩu siêu cay, Vu Hoằng Dương tự dưng méo xệch mặt lại, gượng cười nhưng vẫn chiều lòng theo ý của Đông Phương Ngôn Diễm, lái xe đưa cô đi ăn.
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn nồi nước lẩu siêu cay trước mặt, không khỏi hưng phấn ra mặt, cô liền dùng đũa gắp một miếng cho Vu Hoằng Dương nếm thử.
“Anh ăn thử xem, rất ngon đấy.”
Nhìn ánh mắt mong chờ của Ngôn Diễm mà anh không dám từ chối, đành cố gắng há miệng ăn thử một miếng nhưng vừa đút vào miệng liền muốn nhổ ra ngay lập tức.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hào hứng của Đông Phương Ngôn Diễm, anh lại một lần nữa cố nuốt xuống cổ họng, ngay lập tức cầm lấy cốc nước bên cạnh uống một hơi.
“Thế nào? Rất ngon có phải không?”
“Ừm, rất ngon.”
“Thế anh ăn nhiều một tí. Lẩu ở đây bán rất ngon đấy, không phải lúc nào muốn ăn cũng có được đâu.”
“Ừ anh biết rồi. Em cũng ăn đi.”
Lẩu siêu cay chính là món tủ của Đông Phương Ngôn Diễm nên cô ăn rất ngon miệng nhưng đối với Vu Hoằng Dương đây là một cực hình.
Được một lúc thì người Vu Hoằng Dương bắt đầu xuất hiện những vết mẩn đỏ. Ngay lập tức, Đông Phương Ngôn Diễm liền phát hiện ra điểm bất thường trên người anh.
“Dương… anh dị ứng ạ? Người anh nổi mẩn hết lên rồi.”
“Anh không sao.”
“Anh bị dị ứng với đồ cay?”
Vu Hoằng Dương khẽ gật đầu: “Anh xin lỗi.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn hai tay anh đã chi chít những vết mẩn đỏ, lo lắng lên tiếng: “Xin lỗi cái gì chứ?”
“Anh không ăn được lẩu siêu cay sao không nói em, chúng ta có thể ăn món khác được mà.”
“Anh bị ngốc đấy à?”
“Anh không sao mà, em đừng lo lắng.”
Đông Phương Ngôn Diễm không còn tâm trạng để ăn uống, cô nhanh chóng thanh toán rồi đưa Vu Hoằng Dương về nhà để thoa thuốc.
“Về nhà em giúp anh thoa thuốc.”
“Ừ.”
Về đến nhà riêng, Đông Phương Ngôn Diễm vừa rối rít xin lỗi vừa xử lý vết mẩn đỏ cho Vu Hoằng Dương.
“Em xin lỗi, em không biết anh bị dị ứng với đồ ăn cay.”
“Không sao, chẳng phải chỉ bị dị ứng thôi sao. Đừng lo lắng, thoa thuốc ngày mai sẽ hết thôi.”
“Đưa tay em xem nào.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng lấy thuốc ra bôi cho anh. Ngôn Diễm phát hiện phần cổ của Vu Hoằng Dương cũng đã bị nổi mẩn, cô định tháo và vạt và phần cúc áo phía trên của anh để bôi thuốc nhưng nào ngờ anh lại tưởng cô có ý đồ không hay với mình.
Ngay tức khắc, anh nắm tay của cô kéo sát rạt vào người mình mà cất giọng khàn đặc: “Ngôn Diễm, em đang định làm gì, sao lại vội vàng cởi áo anh ra như thế.”
“Bôi thuốc. Anh đang nghĩ linh tinh cái gì thế hả?”
“Vậy sao?’
“Anh tự đi mà bôi. Em không làm nữa.”
“Diễm… anh sai rồi, em bôi cho anh đi.”
“Lần tới không ăn được gì thì phải nói. Còn như lần này nữa là anh biết tay em.”
“Anh biết rồi, anh không sao mà.”
“Nổi mẩn khắp cả người mà còn bảo không sao.”
“Anh không ăn được đồ cay thì chúng ta ăn món khác có sao đâu chứ. Em có giận anh đâu mà anh sợ thế.”
“Cởi áo ra em xem rồi thoa thuốc cho.”
Vu Hoằng Dương không dám cãi, ngoan ngoãn làm theo lời Đông Phương Ngôn Diễm. Trên lưng anh cũng đã chằng chịt những vết mẩn đỏ.
Đông Phương Ngôn Diễm vừa thoa thuốc vừa trách móc: “Cho chừa cái tật chiều người yêu vô điều kiện nhé. Nổi mẩn khắp cả người, trông có ngứa con mắt không cơ chứ.”
“Em đang chê anh đấy à? Anh đang là bệnh nhân đấy, em dịu dàng với anh một chút đi, anh tổn thương đấy.”
Đông Phương Ngôn Diễm: “…”