Đông Phương Ngôn Diễm vốn dĩ vẫn đang kiềm nén cảm xúc của bản thân nhưng khi nhìn thấy Vu Hoằng Dương, cô lại vỡ òa lên như một đứa trẻ.
“Anh ơi…” Đông Phương Ngôn Diễm mếu máo.
“Không sao rồi, đừng khóc.”
Nhưng Vu Hoằng Dương càng dỗ thì Đông Phương Ngôn Diễm lại càng khóc to hơn. Nước mắt nước mũi của cô ướt cả một mảng áo của Vu Hoằng Dương.
Vu phu nhân chứng kiến cảnh vừa rồi cũng cảnh lấy tủi thân thay cho Ngôn Diễm. Đấy cũng là một trong những lý do mà bà liên tục giục Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương nhanh chóng tổ chức hôn lễ, bà không muốn cô bị người đời đàm tiếu.
“Hai cô gái vừa rồi là nhân viên của Lạc Thần à?” Vu phu nhân cất giọng hỏi.
“Dạ mẹ.”
“Con quản nhân viên của mình kiểu gì mà để xảy ra cơ sự như ngày hôm nay vậy?”
“Con xin lỗi mẹ. Con sẽ xử lý việc này triệt để.”
“Lúc trước mẹ tôn trọng quyết định của hai đứa nhưng sau chuyện hôm nay, mẹ nghĩ hai đứa nên tổ chức hôn lễ càng sớm càng tốt đi. Mẹ không muốn nhìn thấy chuyện như ngày hôm nay xảy ra với con dâu và cháu nội của mẹ nữa.”
“Con hiểu rồi.”
Vu Hoằng Dương cầm lấy tay Đông Phương Ngôn Diễm đang đeo chiếc nhẫn cầu hôn giơ lên cho Vu phu nhân xem.
“Cầu hôn thành công rồi, con cũng đã lên kế hoạch cho việc tổ chức đám cưới. Dự là sau sự kiện này sẽ về thưa chuyện với ba mẹ, không ngờ lại để xảy ra chuyện như ngày hôm nay.”
Vu Hoằng Dương lấy tay giữ khuôn mặt đã tèm nhem của Đông Phương Ngôn Diễm, để cô đối diện với mình.
“Nhìn anh.”
“Xấu… huhu…” Đông Phương Ngôn Diễm định giấu khuôn mặt tèm nhem của mình nhưng bị Vu Hoằng Dương giữ lại.
“Không xấu.”
“Anh nói dối.”
“Ngoan, không khóc nữa. Làm mẹ rồi mà vẫn còn khóc nhè sao.”
Vu phu nhân biết ý nên cũng nhanh chóng đi ra ngoài, nhường không gian lại cho Vu Hoằng Dương và Đông Phương Ngôn Diễm.
“Tại em ấm ức chứ bộ.”
“Rồi, không cần phải ấm ức nữa. Anh thay em trút giận, có được không?”
“Tại sao bọn họ lại kêu con trai em là con hoang chứ?”
Mọi người có thể nói cô như thế nào cũng được nhưng đụng tới con trai cô khiến cô rất đau lòng. Một đứa nhỏ không có tội tình gì để phải nghe những lời cay nghiệt như thế.
“Anh biết rồi, ngoan đừng khóc nữa.”
Đông Phương Ngôn Diễm ấm ức, cứ như vậy mà khóc ngất lên.
“Vu thiếu phu nhân sao lại dễ dàng để người ta bắt nạt như vậy?”
Ngôn Diễm vừa khóc vừa thút thít lên tiếng: “Nếu hôm nay không phải sự kiện trọng đại của Lạc Thần thì chắc chắn em sẽ không để cô ta yên. Đụng tới em em có thể nhịn nhưng đụng tới con em thì không.”
Vu Hoằng Dương nhìn dáng vẻ của Đông Phương Ngôn Diễm liền lắc đầu: “Có hung dữ nhưng không đáng kể.”
“Anh thấy vợ con mình bị ăn hiếp mà anh còn cười được à? Đồ đáng ghét.” Đông Phương Ngôn Diễm đưa tay đánh lên người anh.
Vu Hoằng Dương nhanh chóng bắt được trọng điểm trong câu nói của Ngôn Diễm, anh nhanh chóng đáp lời: “Thế gọi một tiếng chồng anh nghe xem nào?”
“Đấy đâu phải trọng tâm vấn đề mà em muốn nói.”
“Vấn đề em muốn nói anh giải quyết xong rồi. Phong sát toàn ngành, nếu như em cảm thấy như vậy quá nhẹ tay với bọn họ thì anh cũng không ngại gửi quà tặng kèm, chỉ cần em vui là được.”
“Em muốn thế nào?”
“Để xem tâm trạng của em như nào.”
“Gọi một tiếng chồng anh nghe xem nào?” Vu Hoằng Dương tiếp tục dụ dỗ.
“Chồng…”
Vu Hoằng Dương cười sung sướng khi nghe Đông Phương Ngôn Diễm gọi mình là chồng.
“Anh muốn mình tổ chức đám cưới sớm hơn dự kiến một chút. Em thấy sao?”
“Anh… là vì chuyện ngày hôm nay nên muốn tổ chức hôn lễ sớm sao?”
“Không. Nghe em gọi chồng ngọt như thế nên anh muốn nghe em gọi mỗi ngày nên tốt nhất chúng ta vẫn nên tổ chức hôn lễ sớm một chút em ạ.”
“Vu tổng à, anh tính toán cũng kỹ càng quá ha.”
“Đương nhiên, muốn có vợ thì đầu óc phải nhanh nhạy, chớp lấy thời cơ chứ em.”
“Em thấy sao?”
“Được ạ. Dù sao con cũng lớn rồi, chắc là em cũng nên cho anh một danh phận anh nhỉ.”
“Em nói chí phải.”
Cả hai cùng bật cười, Vu Hoằng Dương hạnh phúc ôm chầm lấy người Đông Phương Ngôn Diễm, tiện tay mà xoay vài vòng.
“Nào, thả em xuống. Em chống mặt.”
“Anh hạnh phúc lắm.”
“Em cũng vậy.”
[…]
Vu Hoằng Dương lái xe đưa Ngôn Diễm và con trai trở về biệt thự. Phần còn lại của bữa tiệc đều giao lại cho ông bà Vu và Trần Dịch Phong xử lý.
Thư Nhiễm và Nhã Tịch chính thức bị sa thải khỏi tập đoàn Lạc Thần và bị phong sát cho toàn ngành. Bất kỳ ai cũng không có lá gan mà tuyển dụng hai bọn họ về công ty.
Những tưởng sẽ vạch trần được Đông Phương Ngôn Diễm, sẽ khiến cho cô bẽ mặt trước tất cả mọi người nhưng người phải mang nhục vào người lại còn bị mất việc lại chính là Thư Nhiễm và Nhã Tịch. Đúng là ác giả ác báo.
Thư Nhiễm và Nhã Tịch bị làm Vu Hoằng Dương làm cho bẽ mặt trước tất cả mọi người, bọn họ cũng chẳng còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại nên cũng nhanh chóng rời đi ngay sau đó cùng với cơn thịnh nộ của mình.
Vốn dĩ, Vu Hoằng Dương muốn nhân cơ hội lần này để công khai mối quan hệ với Đông Phương Ngôn Diễm nhưng chính anh cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng như vậy.
Đông Phương Ngôn Diễm về đến nhà liền cho Vu Thời Gia Hưng đi tắm, cho cậu nhóc ăn tối rồi nghỉ ngơi.
Vu Hoằng Dương chuẩn bị một ít đồ ăn để cả hai lót bụng.
“Con ngủ chưa em?”
“Rồi ạ, vừa mới ngủ.”
“Ừ, thế xuống nhà ăn tối với anh.”
“Em không muốn ăn.”
“Ngoan, cả ngày nay em đã có gì vào bụng đâu chứ. Xuống ăn cùng anh cho vui.”
“Dạ.”
Vu Hoằng Dương dỗ mãi cô mới chịu ăn một tí. Ăn xong thì cả hai cùng nhau chọn địa điểm chụp để chụp hình cưới.
“Em xem chọn địa điểm chúng ta chụp hình cưới nha. Sẵn tiện bàn bạc về đám cưới một chút.”
“Anh nôn đến vậy sao?”
“Rất nôn là đằng khác.”
Đông Phương Ngôn Diễm ôm ipad ngồi vào lòng Vu Hoằng Dương cùng xem những địa điểm chụp ảnh cưới nổi tiếng. Nơi nào cũng đẹp, cũng lãng mạn khiến Đông Phương Ngôn Diễm nhất thời bị choáng ngợp.
“Thôi anh chọn đi.”
“Sao thế?”
“Khó chọn quá.”
Đúng là rất khó để chọn ra một địa điểm để chụp ảnh cưới bởi mỗi địa điểm đều sẽ có những nét đẹp riêng.
“Việc gì khó có chồng lo, nên Vu tổng à. Anh chọn địa điểm chụp ảnh cưới đi nhé.” Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng đẩy qua cho Vu Hoằng Dương chọn địa điểm.