Tình Mỏng Duyên Cạn

Chương 47




Diệp Huyền ôm Thanh Y ngủ. Đêm hôm đó, chỉ như vậy, không làm chuyện kia. Được vậy mà Thanh Y cũng ngủ được một chút, sau khi uống xong canh tổ yến là hai mắt nàng nhíu lại, lâm vào cơn buồn ngủ. Tuy thế, đến đúng nửa đêm là Thanh Y đột nhiên bừng tỉnh. Vốn là khi ngủ Thanh Y nằm quay lưng lại với Diệp Huyền, ấy thế mà hiện thời nàng đang áp mặt vào ngực y, bên mũi đều là hương thơm ngan ngát, mùi hoa thơm tự nhiên lắm, không giống như khi người ta ướp hoặc xông hương. Khẽ rút lại cánh tay đang ôm eo Diệp Huyền, Thanh Y dùng chính cái tay đó vỗ lên đầu mình. Nàng bị sao vậy nhỉ? Hay trong cơn vô thức nàng đã nhầm tưởng đó là Tịnh Du?

Thanh Y nằm lùi ra tận mép giường, kéo chăn đắp lên cao, nàng đã cố gắng không đánh thức Diệp Huyền, làm sao nhẹ nhàng hết mức có thể. Nàng không ngủ được nữa, Thanh Y nằm trằn trọc, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào cái rèm che trước mặt. Trong bụng chắc mẩm một điều, nơi này là căn hầm bí mật trong Mộng Hiên các, chắc chắn Diệp Huyền sẽ nhốt nàng trọn đời hết kiếp ở đây nếu như Thanh Y không tỏ ra phục tùng. Chỉ có điều, một con người thẳng bằng trung trực như nàng, chỉ e có nhốt nàng cả đời thì nàng cũng không học được cách vâng mệnh hay lấy lòng ai.

Giữa đêm khuya thanh vắng, nữ nhân không kìm được mà bật ra tiếng thở dài khe khẽ. Vừa lúc đó, Diệp Huyền cũng mở mắt. Kỳ thực, y đâu có ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trước lúc Diệp Huyền rời giường, y khẽ hôn nhẹ lên vầng trán của Thanh Y. Y biết nàng đang vờ ngủ nhưng cũng không nói năng gì, chỉ vơ lấy áo ngoài mặc cho ngay ngắn, chỉnh tề thôi.

Nhìn bóng dáng Diệp Huyền rời đi, Thanh Y ngồi nhổm dậy thật nhanh chóng. Nàng nhận ra một điều, mỗi khi Diệp Huyền rời khỏi căn mật thất, y không ra cùng một lối với Quân Hiệp. Dường như căn mật thất có hai cánh cửa thông ra ngoài, và thể như nếu đi ra bằng lối của Diệp Huyền sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Thanh Y cũng dành rất nhiều thời gian để tìm tòi về cách thức vận hành cũng như làm sao để mở cánh cửa bí ẩn đó ra nhưng tựu chung không đạt thành kết quả. Diệp Huyền là một người cẩn thận, mọi hành động đều gọn gàng kín kẽ, đâu để Thanh Y dễ dàng tìm ra con đường tẩu thoát, chung quy cũng thực khó cho nàng.

Thời gian nàng buồn bã và héo hon thì Quân Hiệp sẽ ở bên bầu bạn, dùng lời lẽ đúng mực tận tình khuyên nhủ, hắn chỉ mong Thanh Y nghĩ mọi việc thoáng hơn. Dầu sao đi nữa, việc công tử yêu nàng thật lòng thật dạ là không còn gì phải bàn cãi. Ngoài Thanh Y ra, công tử còn chẳng hề có người đàn bà thứ hai. Hoàn toàn khác với tưởng tượng của nhiều người về một vị công tử phong lưu, xem chốn trăng hoa là nhà tá túc.

Hôm đó, Diệp Huyền theo thông lệ trở về tướng quân phủ. Y có một người đệ đệ tên Diệp Vấn Tiên, bình thường sức khỏe của hắn không được tốt, Diệp Huyền dù bận hay không vẫn luôn dành thời gian để thăm nom đệ đệ mình. Dù rằng xét về tính cách thì họ có phần tương phản đối lập nhưng lại đem lòng quý mến lẫn nhau. Diệp Huyền thương yêu đệ đệ khỏi nói, chỉ cần Diệp Vấn Tiên muốn gì hay cần gì thì y sẽ bỏ công bỏ sức làm cho kỳ được.

- Đệ thấy trong người thế nào?

Diệp Huyền đưa tay ra tự mình bắt mạch cho Diệp Vấn Tiên, y kỳ thực cũng biết chút y thuật, tuy không giỏi như Mộng Lăng Khê nhưng coi như có thể chẩn bệnh giúp người.

- Đệ gần đây thường xuyên mệt mỏi, cơ thể có phần hư nhược.

Diệp Vấn Tiên ngả đầu vào thành ghế, sắc mặt xanh xao, môi hơi nhợt nhạt. Mái tóc xem ra ngắn hơn Diệp Huyền nhưng gương mặt lại dịu dàng như nước, ánh mắt hiền hòa có phần thông tuệ. Trên tay là chuỗi tràng hạt màu hổ phách, Diệp Vấn Tiên đã giữ gìn thói quen niệm Phật từ rất lâu rồi. Thế nên, nếu vật bất ly thân của Diệp Huyền là cây sáo ngọc thì của Diệp Vấn Tiên là chuỗi hạt ấy.

Diệp Huyền ngồi im lặng, lắng tâm cảm nhận từng nhịp đập trên tay trái đệ đệ, rõ ràng là mạch tượng của Diệp Vấn Tiên đang loạn động, không chút nhịp nhàng. Sau khi vén lọn tóc mái của hắn sang bên, Diệp Huyền từ tốn hỏi:

- Vấn Tiên, có phải dạo này đệ ăn uống không được điều độ?

Nghĩ ngợi đôi điều, Diệp Vấn Tiên có chút đỏ mặt:

- À.. phải! Có nhiều lúc đệ đã bỏ ăn.

- Vậy là không được. Có thực mới vực được đạo, đệ đừng tu hành phương pháp khổ hạnh như thế. Chẳng phải thân thể khỏe mạnh thì trí tuệ mới phát sanh sao?

Diệp Huyền sắc mặt ngưng trọng:

- Theo ta thấy, đệ đang có vấn đề về bao tử.

Diệp Vấn Tiên mỉm cười:

- Thời gian tới đệ sẽ ăn uống cân bằng, không qua loa nữa.

- Không phải chỉ thế thôi đâu, đệ còn phải vận động thật nhiều cho thân thể nhuận mát và khí huyết lưu thông nữa.

- Đệ hứa!

Diệp Vấn Tiên gật đầu. Trông hắn quả thật hiền lành, khác xa con người với khí phái cường ngạnh như Diệp Huyền. Suốt khoảng thời gian Diệp Huyền rời phủ, Diệp Vấn Tiên đã thắc mắc không yên. Sau khi nghe từ chính miệng Quân Hiệp nói đại ca mình lưu luyến không rời Mộng Hiên các, trong lòng Diệp Vấn Tiên thực buồn lắm. Hắn biết đại ca thích sống như lãng tử, không thích ràng buộc, không muốn cưới thê tử. Nhưng sống như thế thì làm gì có hạnh phúc? Làm gì có được tình yêu chân thật?

Trong lòng suy nghĩ như trời như biển nhưng lại chẳng dám nói ra, bởi lẽ Diệp Vấn Tiên biết, mỗi người có một lựa chọn, một lối đi riêng. Người với người là thiên sai vạn biệt, người biết tu là người nhìn thấu mọi sự nhưng luôn để trong lòng, chẳng lấy cái lý lẽ của người này mà áp cái lý lẽ của người kia.

- À mà đại ca..

Diệp Vấn Tiên ngập ngừng một lúc. Mãi sau, khi nhìn vào ánh mắt tràn đầy thân ái của đại ca, hắn dè dặt bảo:

- Nhớ về thăm đệ thường xuyên hơn, đệ.. nhớ huynh lắm!

Sau khi cười như suối vọng, Diệp Huyền sảng khoái gật đầu.

Lúc Diệp Huyền bước chân ra phủ thì bỗng ngửi được cái mùi sát khí đâu đây. Người lãng tử biết vậy nhưng bước chân cứ loang loáng đi về con ngõ phía trước, không biết là muốn dẫn dụ ai đây?

Bất thình lình, có một thân ảnh từ trên mái nhà phi xuống, đứng đường hoàng đĩnh đạc trước tầm mắt y. Áo choàng đen phấp phới, mặt nạ che đi diện mạo chói ngời, chỉ nghe một giọng nói lạnh lẽo cùng tột:

- Ngươi dám bắt cóc Thanh Y của ta?

Diệp Huyền khoanh tay đứng nhìn, y chưa vội rút kiếm, nửa cười nửa không:

- Ai bắt Thanh Y của ngươi? Có bằng chứng gì không?

- Với loại người như ngươi, e rằng không cần thiết!

Trong lòng hắc y nhân hiểu rõ, người thèm khát Thanh Y, người đang tâm muốn chiếm đoạt nàng, ngoài Diệp Huyền và Giả Thịnh Lâm thì không còn ai hết.

Mà, Giả Thịnh Lâm chết cũng lâu rồi. Nên, chẳng còn gì để hiềm nghi nữa cả.

- Chính là ngươi!

Câu nói này nó có sức nặng tựa ngàn cân, nam tử mang mặt nạ cơ hồ bị bức ép đến phát điên. Như ngọn núi lửa sắp phun trào, người mà hắn yêu thương bị người ta đoạt mất, còn có điều gì đau đớn hơn đây.

- Ngươi đau lòng lắm đúng không? Cũng phải, nàng đã thuộc về ta mất rồi, Huyền Thương ạ.

Lời này nói ra, sắc mặt của Diệp Huyền vạn phần nghiêm túc.

Chỉ một câu khẳng định từ phía Diệp Huyền mà nó khiến tim ai chết lặng. Giống như đứng trên bàn chông hoặc nằm trên gai nhọn. Không đau bằng!

Giống như thân thể bị thả vào dầu sôi mà ninh mà nấu, hoặc lại như người thẻo từng thớ thịt cho bọn quỷ ma vừa ăn vừa nuốt. Không đau bằng!

Lúc này đây, Huyền Thương đau thương khuỵu xuống, thân thể không còn vững trụ thêm được.

- Thanh Y..

Ta, đã không bảo vệ cho nàng thật tốt, Tịnh Du thật xin lỗi. Thanh Y, ta xin lỗi nàng!

Nhìn nam nhân trước mặt lâm vào khổ sở, Diệp Huyền muốn cười nhưng lại cười không được. Cái tư vị này, đâu phải ai cũng nhấm nháp cho nổi, dù y không biết cái gã Huyền Thương đó rốt cuộc yêu nàng sâu đậm đến bao nhiêu?

Kể từ lúc giao thủ ở bìa rừng, Diệp Huyền đã phái người điều tra về nam tử mang mặt nạ. Một người với thân thủ siêu phàm, một người với võ công thượng diệu, trong giang hồ mấy ai được như vậy?

À, họa hoằn lắm mới có một người. Cũng mang mặt nạ, cũng thân thủ bất phàm, cũng cao ráo đẹp đẽ. Nào có ai khác ngoài tên đầu lĩnh đứng đầu phe đạo tặc, một tên thủ lĩnh man rợ khiến nhà nhà nghe tên đều sợ đến mất mật. Thanh Y, đó là người mà nàng yêu đấy.