Tình Mỏng Duyên Cạn

Chương 45




Lời của Thanh Y khiến người lãng tử hoàn toàn thinh lặng.

Chén rượu bị buông lơi, choang một tiếng, nó vỡ tan thành trăm mảnh vụn. Thanh Y thoáng giật mình. Là.. tức giận sao?

Chẳng thể võng đoán. Thanh Y đứng hẳn dậy.

- Nàng đi đâu?

- Ta nghĩ mình đã nói quá rõ. Vẫn mong ngươi nghĩ lại!

Thanh Y đi như chạy ra khỏi phòng các, nàng không biết những lời nói chân thực của mình có cách nào lay động đến Diệp Huyền không, nàng thúc thủ vô sách.

Nhanh như sao xẹt, người đó đuổi theo nàng. Eo của Thanh Y nhanh chóng bị kiềm chặt. Nàng cũng đoán là sẽ như vậy. Này là phong cách của người đó.

Hơi thở ấm nóng phả lên cổ nàng. Diệp Huyền lúc này, từng động tác, từng lời nói đều thật cường ngạnh.

- Nàng nói đúng! Diệp Huyền chưa từng là quân tử, càng chẳng đáng mặt nam nhi. Ta không có lời gì biện bạch.

Để chiếm được người thương, nào xá gì thủ đoạn?

Điểm huyệt mỹ nhân, y bế thốc nàng. Thanh Y không thể nói, không thể cử động. Nàng nhìn Diệp Huyền nhẹ nhàng vuốt ve và hôn lên sống mũi, để nàng ngả xuống chiếc giường bằng phẳng.

Nghiêm túc cởi bỏ đai lưng, y trói hai tay nàng. Tuy nhiên, y chọn cách trói nới lỏng để máu cổ tay được lưu thông tuần hoàn. Đối với Thanh Y, nam nhân mười phần nương nhẹ. Động tác của Diệp Huyền chậm rãi từ tốn. Với Diệp công tử, việc này mang tính nghi thức hơn là hưởng thụ.

Sau khi cố định hai tay nàng, y cởi bỏ huyệt đạo ra cho.

- Diệp Huyền, tỉnh táo lại. Cầu xin huynh! Chúng ta là bằng hữu, đừng nên làm vậy!

Thanh Y đã khẩn cầu, đã van lơn, nàng buông xuôi cái gọi là tự trọng. Nàng chỉ cần y tha cho mình.

Và rèm được buông xuống, che chắn hoàn toàn cảnh sắc bên trong, trông nó thật mềm mại.

- Diệp Huyền, ta hận ngươi!

Nam nhân không nói năng gì cả, y đi vào. Biết lần đầu của người nữ nhân sẽ rất đau đớn, Diệp Huyền không dám vọng động. Y giữ nguyên như vậy để Thanh Y dần dần thích ứng. Cứ như vậy, y nhìn sâu vào linh hồn nàng, đến từng góc khuất.

Lần đầu của nàng, cũng là lần đầu của y. Thanh Y là người đầu tiên của Diệp Huyền.

Y cười nhẹ.

Y bắt nàng làm thê tử của y.

Sự dịu dàng ẩn nhẫn cũng khiến cho nàng dịu vợi cơn đau. Nhưng, sao không ai hiểu, khi cơ thể đau một thì trái tim đau mười.

Rồi nghĩ đến Giả Tịnh Du, hô hấp cô nương gần như nghẹn lại. Giá như là chàng, giá như..

Giá như Diệp Huyền có thể thô bạo thì nàng cũng không khuất nhục đến thế, con người thâm sâu đó đã tra tấn nàng bằng hành vi dịu nhẹ.

Vào lúc Diệp Huyền di chuyển, nàng đã vô thức kêu lên một tiếng. Chính Thanh Y cũng phải sững người, âm thanh của nàng sao trở nên quái lạ, nàng bất giác im bặt, tự hổ thẹn với lòng mình. Khổ tâm đến mức có thể chết ngay được.

- Cô nương ngốc!

Diệp Huyền thu hồi biểu cảm của Thanh Y, khẽ cắn môi nàng, cùng nàng dây dưa.

Nếu người mang lại cảm giác cho nàng không phải là bằng hữu, nếu người mang lại cảm giác cho nàng là Giả Tịnh Du, hẳn nàng sẽ say mê, lương tâm không ray rứt, không ai oán. Một cô nương mười sáu tuổi, tâm lý non nớt, nàng đấu không lại Diệp Huyền.

Quả nhiên, nhi nữ tình trường thì anh hùng khí đoản. Diệp Huyền đã đánh mất bản tâm, y không thể quay đầu lại được, ái dục là cánh cửa sinh ra ta mà cũng là nấm mồ chôn ta.

Diệp Huyền thê mỹ nhắm đôi mắt lại.

Minh Viễn, tha thứ cho đệ! Đệ yêu nàng đến tổn hao âm đức, đến trắng trợn, đến mất hết phẩm giá. Đệ đã đọc đến thiên thư vạn quyển mà vẫn đi ngược với lời khuyến thiện của thánh hiền.

***​

Khi Quân Hiệp bước vào phòng, vừa lúc công tử đang hóa trang thành hoa khôi Ngọc Diệp, trong lòng có chút bất mãn:

- Công tử, ngài đã làm gì Thanh Y cô nương?

Diệp Huyền đang ngồi chải tóc, điệu bộ thản nhiên, không thể đoán biết là vui hay buồn. Y nhàn nhạt liếc sang hắn, trầm giọng:

- Đã có được nàng.

- Ngài..

Quân Hiệp hóa đá.

- Ngài còn là công tử của tôi không?

Thanh Y - tứ tiểu thư hầu phủ, một vị cô nương trong sáng hiền lành. Thân làm chủ Mộng Hiên các, chủ một vườn hoa đẹp, Diệp Huyền nào thiếu nữ tử chơi đùa, hà cớ gì lại muốn vươn xa như vậy? Quân Hiệp thấy nghẹn uất. Hắn không biết mình bị làm sao nữa! Lần đầu tiên hắn có cảm giác chấp chới như vầy.

Diệp Huyền im lặng không nói. Không riêng gì Quân Hiệp, đến y cũng tự khinh khi chính mình.

Quân Hiệp siết chặt tay lại, ngửi được bầu không khí vẫn còn lưu đọng cái hương vị nhạt nhòa của nam nữ, sống mũi hắn cay cay, quay người muốn bỏ chạy.

- Đứng lại đó!

Diệp Huyền chợt cất tiếng.

Dù gì cũng thân phận bầy tôi, Quân Hiệp chỉ có thể quản chế cái sự bốc đồng của bản thân lại.

- Ngài có gì căn dặn?

- Phu nhân ở dưới mật thất, khi nào nàng tỉnh, sai người chuẩn bị nước tắm cho nàng.

- Vâng!

Dẫu sao, Quân Hiệp vẫn là người Diệp Huyền tin tưởng nhất, có thể yên tâm giao phó mọi bề.

Phân phó xong, Diệp Huyền thả cái lược trên tay xuống, y lẳng lặng bước ra ngoài.

***​

Lúc Thanh Y tỉnh dậy, nàng đã ở một không gian vô cùng tĩnh mịch. Nó giống một căn mật thất.

Qua ngọn đèn dầu le lói, nàng thấy chính mình thân không mảnh vải. Vừa lúc ngồi dậy là chăn trên mình trượt xuống, một thân thể trẻ đẹp, tràn đầy sắc xuân bại lộ. Làn da của nàng không phải dạng trắng tuyết, là dạng trắng trong có thể nhìn ra được mạch máu, da dẻ rất mềm mại. Mặt đẹp, eo thắt, chân thon, ngực đầy. Thiệt là tương xứng với mỹ từ tuyệt thế giai nhân.

Nàng không khoác y phục, mà cũng không có y phục. Nàng lấy chăn quấn quanh người, ngồi thu mình lại, toàn thân run rẩy như hứng trọn gió lạnh đêm đông. Lạnh quá! Rõ là ngày hè mà sao vẫn lạnh.

Cái lạnh từ trong xương cốt này, lấy cái gì mà xua đi được.

Nhục quá! Nhục không thiết sống nữa rồi. Đã không còn gì cả!

Đánh mất tình yêu, đánh mất thân thể, chẳng còn tự do. Điều duy nhất an ủi là cứu được Tâm Lam.

Vào lúc cao trào, bị cảm giác kia dày vò đến cực hạn, nàng mất đi ý thức. Tỉnh dậy đã thế này, bị nhốt, bị giam cầm. Trong lòng chỉ một mực muốn chết nhưng nàng không hề động đậy. Nàng ngồi và suy nghĩ sâu hơn. Có lẽ từ giờ, Thanh Y sẽ không còn là Thanh Y nữa.