Tình Mỏng Duyên Cạn

Chương 48




Thời khắc tuyệt vọng trôi đi, Huyền Thương chống tay đứng dậy. Nhìn Diệp Huyền đang điềm nhiên đứng đó, một cái dáng vẻ có thể tiếp chiêu bất kỳ lúc nào, hắn buông lời trào phúng y:

- Ngươi chiếm được thân thể nàng thì thế nào? Lòng nàng đã sớm thuộc về ta, cái mà ngươi có chẳng qua chỉ là cái xác không hồn. Chẳng phải một Thanh Y toàn vẹn nữa. Ngươi thật sự đáng thương đấy!

Bằng một cách phi thường nào đó, Huyền Thương đã dần trấn tĩnh lại. Lúc này, đến lượt Diệp Huyền lại mất đi khống chế. Chỉ cần nghĩ đến trong lòng Thanh Y đang có hình bóng khác ngự trị thì cái sự hờn ghen lại dâng tràn cực điểm. Phải! Nàng là giới hạn của y đó mà.

Đôi mắt đang thẫm lại, giăng lên màu đỏ mê mị như máu, Diệp Huyền nghiêm nét mặt, không còn sự thách thức, chẳng còn nụ cười ngang ngược, lời tuyên chiến lần này thật nghiêm và lạnh. Hẳn là một mất một còn.

- Đấu với ta. Nếu ngươi thắng, nàng là của ngươi.

Diệp Huyền tuy nhiều lúc hành xử không được quang minh chính đại nhưng kể ra lời nói vẫn đáng tin vài phần, giờ phải xem năng lực của đối thủ xuất chúng đến đâu. Lần giao đấu ngắn ngủi trước kia chẳng nói lên điều gì. Chẳng phải y tự phụ, gì chứ người có khả năng đánh thắng Diệp Huyền chắc giờ còn chưa được sanh ra. Vì sao vậy?

Vì y là tà ma ngoại đạo, chưa bao giờ tự xưng là danh môn chính phái cả. Cấm thuật bí thuật tà thuật, nếu có thể sử dụng thì đều đem ra dùng hết, chẳng cố kỵ cái nào.

Huyền Thương không nói gì thêm nữa, ngay bây giờ, hắn muốn giết chết con người này. Hắn chưa từng hận ai một cách thâm sâu như vậy, hận trên cả chữ hận kìa. Hắn lao về phía đối thủ, truyền hết nội lực vào bàn tay cầm kiếm. Nhắm cho hiểm, chém cho ác. Nhanh đến độ xuất quỷ nhập thần.

Nếu Diệp Huyền chậm chân chút nữa thì cái đầu y sẽ lìa ra khỏi cổ. Nhưng mà, Diệp Huyền thế mà lại vui. Tri kỉ khó kiếm, địch thủ khó tìm. Mà địch thủ có tầm cỡ thì càng hiếm hoi hơn, lâu rồi y mới tìm được cảm giác phấn khích như vậy. À, lần phấn khích gần nhất, có lẽ là khi.. cùng nàng làm 'chuyện đó'.

Khóe miệng cong lên, Diệp Huyền chặn đường kiếm sắc sảo của Huyền Thương lại. Nếu công bằng mà nói thì đối phương thiệt sự tài giỏi, mỗi một làn kiếm vung ra đều chuẩn chỉ, quả là danh xứng với thực, quả là Huyền Thương mà người đời đồn đãi. Diệp Huyền cảm thấy, nếu không phải cùng yêu Thanh Y đến sâu nặng thì hẳn y sẽ quăng bỏ khí giới mà cùng người kết bái huynh đệ.

Đáng tiếc, bọn họ lại vì yêu mà điên đảo. Ngay lúc này, thâm tâm chỉ mong đối phương chết, càng sớm càng mừng.

Là một kẻ lão luyện giang hồ, đừng thấy Diệp Huyền thường đàn ca sáo nhị mà có thể xem nhẹ cái tài cung kiếm của y. Mấy lần thanh kiếm quý của Diệp Huyền đã đâm sượt qua mình thủ lĩnh đạo tặc, còn Huyền Thương thì không hề sợ chết, ở hắn có một sự trấn định trước sinh tử. Đã làm người thì ai mà không chết, đừng nên xem nó là một chuyện gì quá kinh khủng. Người trong giang hồ thì sống nay chết mai. Nhẹ nhõm để mà sống, chết cũng phải xem nhẹ. Cuộc đời dẫu gì cũng là một vòng luẩn quẩn. Yêu và hận, lúc nào chẳng đan xen.

Kể từ lúc Thanh Y rơi vào tay kẻ khác, có thể coi linh hồn của Huyền Thương đã ruỗng mục, sống mà chẳng bằng chết. Quả báo đến quá nhanh. Trước đây, hắn cưỡng đoạt vô số nữ tử khắp kinh thành, để giờ người hắn yêu cũng bị người ta đối xử tương tự.

Nỗi dằn vặt cùng ân hận đó, không một ai thấu biết, không một ai hay được. Dưới vòm trời này, chỉ có nàng là người hắn yêu sâu đậm. Đến Giả Tịnh Du cũng khó lòng hình dung được, trước đây, làm thế nào mà hắn lại cưỡng gian nhiều người như thế. Là ma đưa lối hay quỷ dẫn đường, là lòng ai oán thế sự hay niềm phẫn hận nhân sinh? Đến chính mình còn không hiểu nổi.

So ra, hắn còn thấp kém và ti tiện hơn Diệp Huyền. Diệp Huyền chỉ làm vậy với một mình Thanh Y. Nhìn hắn xem, đã reo rắc cho mọi người bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu cấu uế?

Nhanh quá, từng chiêu thức đều nhanh, nhanh đến không nhìn ra điều gì cả, chỉ chiến đấu bằng giác quan và cảm thụ, bằng cả bản năng. Rồi, máu cũng chảy.

Máu thấm vào y phục, nhỏ ra từ những ngón tay thon dài, tóe cả vào vành đai y phục. Gương mặt bình thản quá, là máu của Diệp Huyền sao. Huyền Thương giống một con thú bị thương, một con sói lồng lộn. Dùng kiếm khí làm răng nhọn, dùng độc chiêu làm móng vuốt. Nếu có thể cắn xé đối phương ra, thì phân thây thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Con sói đó, một thanh đao vô hình đang găm sâu vào tim nó, khiến nó chiến đấu liều lĩnh đến như vậy, dầu có chết cũng muốn đối phương phải tuyệt mệnh theo mình.

Diệp Huyền biết vậy, phải kết thúc rồi.

Nhưng, vì sao hai ta lại cùng yêu một người, yêu đến không cần tánh mạng nữa? Là trời định hay sao?

Không! Phải chi loài người đừng bị dục vọng chi phối, đừng bị nhục cảm thống lĩnh.

Diệp Huyền cười lạnh rút sáo ra, áp lên bờ môi mềm hờ hững. Người làm y phải động đến cấm thuật không nhiều, mà Huyền Thương lại là một trong số đó.

Chỉ khi tiếng sáo cao vút cất lên, khi đó, Huyền Thương bị bao vây bởi một luồng âm thanh quỷ dị. Mắt hắn mờ đi, tai như ù đặc. Luồng âm thanh kia khiến toàn thân ai đau nhức, bóp nát lục phủ ngũ tạng, chèn ép từng làn hơi thở. Huyền Thương thật sự không xong rồi.

Nơi con hẻm vắng tanh, Diệp Huyền đã đè nén âm thanh tà ác lại, kiềm chế nó đi. Làm sao để vây hãm một mình Huyền Thương thôi, y không muốn liên lụy những con người vô tội quanh đó. Màu mắt đỏ tiệp nhưng hàm chứa ý cười kiêu ngạo, môi hé mở nhưng răng khít lại. Môi như đóa hoa, răng như ngọc. Kể cả khi lấy mạng người thì cũng đẹp đẽ vô vàn.

Thôi ôi, Huyền Thương hai tay bưng lấy đầu. Các dây thần kinh như căng nứt, tưởng chừng như dây đàn bị căng ra quá độ. Muốn thi triển khinh công dường như là không thể. Sớm nghe danh Diệp Huyền có cây sáo ma thuật. Nhưng chẳng phải y cũng là người. Sao y có thể nghe được, chịu được cái tầng âm thanh vượt tầm lĩnh hội như thế?

Máu từ mũi, từ miệng hộc ra. Máu tim đang trào ngược.

Hết rồi, chết ở đây thôi. Ta không cứu được nàng.

Có khi Tịnh Du không sợ chết, chỉ sợ không còn cơ hội gặp lại Thanh Y. Như vậy đó.

- Ta.. yêu.. nàng!