Tinh Môn (Dịch)

Chương 58: Càng Mạnh Lại Càng Khó




Chương 58: Càng Mạnh Lại Càng Khó

“Nỗ lực tu luyện đi!"

Lưu Long vỗ vai Lý Hạo, động viên: “Ngươi có căn cơ rất tốt, mấy ngày tới cố gắng tiêu hóa hoàn toàn sức mạnh thần bí, chân chính tiến tới Trảm Thập! Như vậy thì cơ hội bảo mệnh của ngươi sẽ lớn hơn!”

Thời gian không còn nhiều lắm.

Lý Hạo vội vàng gật đầu, lúc này trong mắt hiện lên một tia mong đợi cùng khao khát khác thường!

Mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn, khát vọng... thêm một chút sức mạnh bí ẩn, là loại trong Băng Tinh Tráo kia, dù là đồ cũ cũng không thành vấn đề. Loại sức mạnh thần bí bá đạo ấy phối hợp tới năng lượng tinh quang của ngọc kiếm sẽ mang lại cho hắn càng nhiều lợi ích!

“Giá mà có dư thì đã cho Hắc Báo hưởng ké. Tiểu tử đó từng hút nhiều năng lượng tinh quang, nên dù gặp phải sức mạnh phá hủy như năng lượng thần bí trong Băng Tinh Tráo thì cũng khó chết được, có khi ta lại dưỡng ra được một tiểu cẩu cấp bậc Trảm Thập cũng nên."

Lý Hạo nuốt một ngụm nước bọt, Hắc Báo rất thông minh, nếu giấu nó đi làm đòn sát thủ thì nói không chừng sẽ có tác dụng rất lớn.

Thật đáng tiếc... chỉ có hai khối, đều đã bị hắn hút hết rồi!

Lúc này Lý Hạo mới phát hiện ra sức mạnh thần bí thật sự là thứ rất tốt, giá cả đắt dọa người quả là hợp lý. Hắn không chê nữa, mà ngược lại hắn thật sự muốn có thêm càng nhiều càng tốt.

. . .

Tầng hầm.

Lần hấp thu này, Lý Hạo cảm thấy mình đã tiến bộ rất nhiều.

Tuy nhiên, Lý Hạo vẫn đang phân vân không biết đã đến mức Trảm Thập hay chưa, vì Lưu Long cùng những người khác nói quá chung chung, khả năng là cho rằng Lý Hạo chưa tới, nói ra cũng vô dụng, Lý Hạo cho tới bây giờ đều không rõ Trảm Thập có đặc điểm gì?

Lẽ nào chỉ là đơn thuần cơ thể khỏe hơn thôi?

Có điều trông thấy Lưu Long nói nhiều hơn trước, xem ra Lý Hạo đã làm rất tốt, vị đội trưởng cao ngạo lạnh lùng này cũng không còn lạnh nhạt như trước nữa.

Thấy thế, Lý Hạo lại hỏi: "Lão đại, muốn biết đạt đến cảnh giới Trảm Thập hay chưa thì không có cách phán đoán nào khác ngoại trừ thực chiến sao?"

"Có!"

Lưu Long đáp: “Trước đó có lẽ Liễu Diễm lười nói cho ngươi biết vì ngươi chỉ là bia đỡ đạn, có khi sẽ chết trước khi đạt tới Trảm Thập. Cho nên ngoại trừ thực chiến thì ngươi không cần quan tâm tới mặt khác..."

Khá lắm!

Lý Hạo đột nhiên cảm thấy cú đá lúc nãy của mình không đáng để hối hận chút nào, đá rất tốt!

Cô nàng Liễu Diễm này ngoài mặt thì cười cợt thân thiết, hóa ra trong lòng lại luôn nghĩ ta sẽ không sống được bao lâu ư?

Quả nhiên, phụ nữ đều là ngoài mặt thì khác trong lòng thì khác.

"Sự khác biệt khi đạt cảnh giới Trảm Thập là gì?" Lưu Long suy nghĩ một chút mới nói: "Trước tiên ta nói về tiền đề, không phân biệt cảnh giới dựa vào thực chiến... Dĩ nhiên thực chiến vẫn là căn bản, ngươi phải nhớ kỹ!"

Lý Hạo gật đầu, chuyện này cũng có thể hiểu được.

"Dựa vào thực chiến thì có thể hiểu theo nghĩa đen, đại khái cần ngươi tự mình thực tiễn. Trảm Thập, Phá Bách hay Đấu Thiên đều thế, ngươi chỉ cần xông vào quân doanh đấu một trận là tự hiểu."

Lý Hạo cười gượng, đừng đùa.

Ta không muốn chết.

Hơn nữa khi Đấu Thiên xông vào quân doanh, đối phương cũng không dùng tay không đánh với ngươi, người ta dùng pháo đại oanh tạc một cái, Đấu Thiên không phải cũng ngỏm sao?

Có chán sống đến mấy cũng không nên dùng cách này!

Lưu Long nói tiếp: "Nếu không dựa vào thực chiến mà chỉ xem cảnh giới thì vẫn có đặc điểm rõ ràng, khi đạt tới cảnh giới Trảm Thập, về ý nghĩa cũng là chân chính trở thành võ sư, cái gọi là võ sư tức là khí thế nội sinh. Chính là nội công mà dân gian truyền lại. Võ sư trước khi xuất hiện siêu năng đã vượt ra ngoài phạm vi người thường, đặc điểm lớn nhất chính là khí lực bên trong!"

Hai mắt Lý Hạo sáng lên: "Nội công?"

"Chính xác!"

Lưu Long gật đầu, "Thực ra nó là một loại kình đạo. Nội lực tụ lại, từ mạnh mẽ hóa khí tức, nói thẳng ra là, đến mức độ võ sư, khí huyết hưng thịnh, huyết dịch vận chuyển nhanh, gân cốt vững chắc..."

Dứt lời, Lưu Long liền đột ngột lay động cánh tay của mình.

Vào lúc này, dường như xương trên cánh tay đều đang phát ra tiếng.

"Bang bang bang!"

Giống như một cây roi dài quất vào không trung khiến không khí nhất thời nổ tung.

Lưu Long hất hàm, "Thấy chưa? Đây là đặc điểm rõ ràng nhất của võ sư, cũng là đặc điểm rõ ràng nhất của cảnh giới Trảm Thập! Quyền cước xuất kích, gân cốt phát ra âm thanh, nội lực tràn ngập... Kỳ thực kết quả cuối cùng chính là như thế!"

Hai mắt Lý Hạo sáng lên.

Trảm Thập!

Đây là cảnh giới võ sư yếu nhất, căn bản nhất, vậy mà tùy tiện đánh ra một quyền vẫn có thể mang tới hiệu quả như thế, lợi hại.

Ít nhất tới bây giờ hắn vẫn chưa làm được!

Đồng nghĩa với việc hắn còn chưa đạt tới cảnh giới Trảm Thập, thậm chí không nhìn vào thực chiến, đơn thuần chỉ là cảnh giới thì hắn cũng chưa đạt tới.

"Phá Bách thì sao?"

Lý Hạo truy hỏi, càng ngày càng có hứng thú.

Lưu Long khẽ cau mày nói: "Phá Bách... tốt hơn hết là ngươi đừng nghĩ tới chuyện này, chỉ là võ sư đã xuống dốc mà thôi. Ngươi còn chưa tới cảnh giới Trảm Thập, vẫn còn cơ hội rất lớn, ngươi nên tìm cách trực tiếp tiến vào lĩnh vực siêu năng thì hơn. Một khi tiếp cận cảnh giới Phá Bách..."

Một tiếng thở dài nhỏ đến mức khó nghe, Lưu Long bình tĩnh nói tiếp: "Không nên theo đuổi Phá Bách! Có rất nhiều võ sư Trảm Thập thăng cấp thẳng lên Tinh Quang Sư, nhưng Phá Bách... ta hầu như chưa từng nghe nói qua. Có lẽ vài năm trước thì có, nhưng hiện tại thì một người cũng không."

"Lý Hạo, nhớ kỹ, về sau tốt nhất không nên hấp thu năng lượng thần bí không thuộc tính. Đối với võ sư thì năng lượng thần bí không thuộc tính vừa là bảo vật nhưng cũng vừa là tai họa ngầm! Hấp thu quá nhiều sẽ dẫn đến thể chất quá cường hãn, sức càng mạnh thì lột xác càng khó! Nếu thật sự đạt đến Phá Bách thì cơ hội trở thành Siêu Năng Giả của ngươi sẽ rất nhỏ."

Có chút tự giễu.

Đã có lúc, võ sư Phá Bách là sự tồn tại mạnh mẽ khiến nhiều người ngưỡng mộ, nhưng bây giờ nó lại trở thành một loại gánh nặng.

Yếu kém một chút thì còn có cơ hội tấn cấp siêu năng.

Nhưng cường đại đến Phá Bách thì trái lại độ khó tăng lên dữ dội, vì nhu cầu năng lượng thần bí quá nhiều, cho dù có đủ năng lượng thần bí thì cũng chưa chắc đã tiến lên được.

Dù là ông ta hay Viên Thạc thì bọn họ đều là những đại nhân vật trong giới võ sư hai mươi năm trước.

Nhưng bây giờ... một người đang dạy khảo cổ học, còn người kia là nhân viên hành pháp tuyến đầu.

Địa vị trông có vẻ cao, nhưng thực tế cũng chỉ như vậy, còn không bằng một thanh niên trẻ tuổi vừa mới bước vào lĩnh vực siêu năng.