Tinh Môn (Dịch)

Chương 59: Lãng Phí




Chương 59: Lãng Phí

Lưu Long có vẻ thất thần mất mát.

Lý Hạo liền thức thời không hỏi nữa.

Theo lời giải thích của Lưu Long cũng như một số chuyện mà lão sư nhắc tới, Lý Hạo đã có thể hiểu được một chút, xem ra thực lực võ đạo của ngươi càng mạnh thì khả năng thăng cấp siêu năng lại càng nhỏ.

Mà năng lượng thần bí không thuộc tính lại đang trực tiếp nâng cao sức mạnh của võ sư, càng mạnh càng khó tấn cấp.

Cho nên nếu ngươi muốn tiến tới lĩnh vực siêu năng thì ngươi nên hấp thu những năng lượng thần bí có thuộc tính.

Khi gặp được một năng lượng bí ẩn có thuộc tính phù hợp cao thì có khi ngươi sẽ trực tiếp trở thành Siêu Năng Giả, đương nhiên tiền đề là ngươi vẫn còn sống, tỷ lệ tử vong vốn không thấp.

Ở tổ chức Tuần Dạ Nhân thì khá tốt, vẫn có tới 90% khả năng sống sót.

Nhưng ở đội săn quỷ thì con số đó chỉ còn 10%.

Nên Lưu Long không vội để Lý Hạo hấp thu năng lượng thần bí có thuộc tính, mà trước tiên muốn giúp hắn cải thiện thể chất cái đã.

"Đừng mở tưởng xa vời!"

Lý Hạo thầm nhắc nhở bản thân, tiến được tới Trảm Thập trước đã là rất tốt.

Nội lực bộc phát, gân cốt mạnh mẽ, đây là dấu hiệu của Trảm Thập, thực chiến thì tạm thời mặc kệ nó, chỉ cần nắm chắc căn bản là được.

Thực tế chiến đấu thực ra rất đơn giản. Chiến đấu nhiều hơn và giết nhiều người hơn. Mọi người chiến đấu một trăm lần trong mười năm, còn ta chiến đấu một trăm lần một năm, vẫn có thể theo kịp, đây cũng không phải chuyển gì lớn.

"Lão đại, vậy hôm nay ta luyện tập tới đây thôi, lát nữa ta muốn đến Ngân Thành cổ viện một chuyến."

"Tới cổ viện?"

Lưu Long hoàn hồn, liếc nhìn Lý Hạo, lông mày hơi nhíu lại, hỏi thẳng: "Gặp Viên Thạc?"

"Đúng vậy, đi gặp lão sư."

Lưu Long trầm ngâm một lúc, cuối cùng dặn dò: "Việc này tùy ngươi, nhưng có một chuyện, buổi tối ngươi nhất định phải rời đi!"

Lý Hạo khó hiểu.

Thấy vậy, Lưu Long bèn giải thích: "Hiện tại chúng ta cần thêm manh mối và tung tích của những kẻ đứng đằng sau. Nếu như ngươi ở lại Ngân Thành cổ viện thì đối phương sẽ không xuất hiện nữa! Phía cổ viện được bảo vệ khá chặt, vả lại bởi vì Viên Thạc sắp ra ngoài khảo sát thực địa nên có lẽ người của Tuần Dạ Nhân đã sớm đến đấy canh giữ. Đương nhiên, nếu như ngươi sợ chết thì ngươi cứ ở lại đó chờ đợi!"

Lý Hạo lắc đầu, "Ta muốn báo thù!"

Dứt lời, hắn lại có chút do dự, "Lão đại, nếu thật sự không giải quyết được thì có cần thông báo cho Tuần Dạ Nhân không?"

Lưu Long vẻ mặt lãnh đạm: "Nhớ kỹ một điểm, nếu đội săn quỷ không giải được thì Tuần Dạ Nhân bình thường cũng chỉ chịu chết! Đừng đánh giá quá cao Tuần Dạ Nhân. Ta là võ sư Phá Bách, trong số Tuần Dạ Nhân, người có thể thực sự đánh bại ta cũng không tính là nhiều, hơn nữa đa số đều có nhiệm vụ quan trọng, vẫn luôn tọa trấn tại các thành lớn! Ngân Thành chỉ là thành thị nho nhỏ, ngươi cho rằng Tuần Dạ Nhân có thể giải quyết rắc rối mà ta không thể giải quyết sao?"

Tự tin, cao ngạo!

Niềm kiêu hãnh của một vị võ sư Phá Bách!

Cho dù bị cảnh giới Phá Bách cản bước đường thăng cấp của mình thì Lưu Long vẫn giữ nguyên sự kiêu ngạo như cũ.

Lần này Lý Hạo không nói gì, hắn cũng tin tưởng Lưu Long sẽ không thật sự không biết nguy hiểm ở đó, có điều ông ta vẫn nhất định muốn làm như vậy, có thể không phải tất cả đều là bởi vì giết đối phương sẽ thu được năng lượng thần bí, mà khả năng lớn hơn, cũng chính như ông vừa nói, chuyện ông ta không giải quyết được thì Tuần Dạ Nhân yếu ớt tới cũng thế thôi.

Còn Tuần Dạ Nhân cấp cao lại không rảnh mà đến Ngân Thành chỉ bởi vì một chuyện chưa phát sinh.

Nghĩ đến đây, Lý Hạo bèn thấy thoải mái hơn.

Vả lại hiện tại còn có Vương Minh - một trong số thành viên của Tuần Dạ Nhân đang xuất hiện gần hắn.

Tên gia hỏa ẩn nấp này, trước khi ngày mưa đến, Lý Hạo nhất định phải ‘vạch trần’ thân phận của gã, một Siêu Năng Giả ẩn nấp có thể sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.

. . .

Rời khỏi tầng hầm.

Lý Hạo bước ra khỏi tòa nhà hành pháp, vừa định rời khỏi Tuần Kiểm Ti thì ánh mắt khẽ nhúc nhích, thật là… trùng hợp!

"Hạo ca!"

Phía trước, Vương Minh nở nụ cười tỏa nắng đi tới gần, "Hạo ca, cùng nhau ăn cơm đi. Ta mới tới, không biết trong nhà ăn của Tuần Kiểm Ti có món gì ngon không."

Lúc này đã là giữa trưa.

Gặp nhau ở đây cũng không tính là chuyện đột ngột.

Nhưng Lý Hạo đoán chắc 100% là gã này cố tình gặp mình.

Lý Hạo mỉm cười, trông rất ngây ngô lương thiện, "Thực xin lỗi, Tiểu Minh, hiện tại ta phải đến Ngân Thành cổ viện một chuyến..."

"Có án à?"

Nghe thấy danh xưng Tiểu Minh kia khiến Vương Minh nhịn không được, nhất thời hơi thất thố nhướng mày, có điều rất nhanh đã bình tĩnh lại, lộ ra vẻ hứng thú, tựa hồ muốn tham gia.

"Không phải." Lý Hạo lắc đầu nói: "Ta đi gặp lão sư."

"Hạo ca là học viên của Ngân Thành cổ viện?"

"Trước đây thôi."

Lý Hạo cười cười, lại khách sáo nói: "Ta phải đi rồi, Tiểu Minh, ngươi tự ăn trước đi, không thì nhờ Trần Na đưa ngươi đi, tối nay chúng ta cùng ăn cơm sau."

"Được!"

Vương Minh cũng không dây dưa thêm.

Lý Hạo rời khỏi, nhảy lên xe và đạp về hướng Ngân Thành cổ viện.

Vương Minh nhìn theo bóng lưng biến mất của hắn, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái nhàn nhạt.

Lưu Long đúng là cam lòng dốc hết vốn liếng!

Bên phía đội săn quỷ Ngân Thành hẳn là số năng lượng thần bí tích trữ được không nhiều, thế mà lại thoải mái cho Lý Hạo hấp thu?

Thật sự muốn thu nạp Lý Hạo sao?

"Có chút lãng phí."

Trong lòng thầm nói một câu, vì vụ án tự thiêu lần tiếp theo sắp đến, việc hấp thu năng lượng thần bí của Lý Hạo vào lúc này thật sự không có ích lợi gì, dù có thể cấp tốc đạt đến Trảm Thập thì tác dụng cũng không quá lớn.

Tại sao lại lãng phí năng lượng bí ẩn như vậy?

"Lưu Long Ngân Thành..." Vương Minh nhìn lướt qua tòa nhà hành pháp cách đó không xa, ngay cả ở Bạch Nguyệt Thành thì thực ra Lưu Long cũng có chút danh tiếng.

Thật đáng tiếc!

Võ đạo càng mạnh càng khó vượt qua một bước kia, cũng càng khó phá vỡ khóa siêu năng.

"Thật ra luyện tập võ đạo chính là đang gián tiếp cường hóa khóa siêu năng!"

Gã nghĩ đến lời nhắc nhở của một số trưởng lão, đa phần những người bình thường thăng cấp siêu năng thì đều có điểm chung là khởi đầu rất yếu.

Trong khi đó võ sư Phá Bách muốn tiến thêm một bước thì lại khó như lên trời.

Theo thăm dò trong lĩnh vực siêu năng, tốt nhất nên tiến lên siêu năng ở cảnh giới Trảm Thập, đây là kết quả tốt nhất, phá khóa siêu năng không quá khó, xuất phát điểm lại cao, vì vậy bây giờ càng nhiều tổ chức siêu năng ưu tiên võ sư đã đạt mức Trảm Thập hơn.

Phá Bách võ sư, ngược lại chẳng ai muốn.

Nghĩ đến Lưu Long, Vương Minh có phần kiêng kỵ, không tiếp tục nhìn nơi đó nữa là quay đầu nhìn về phương hướng Lý Hạo đã biến mất.

"Lý Hạo, lão sư Viên Thạc... Viên Thạc..."

Vương Minh hơi kích động, so ra thì Viên lão còn nổi tiếng hơn Lưu Long nhiều.

Đều là võ sư Phá Bách nhưng từ 20 năm trước thì Viên Thạc đã là Phá Bách cấp cao nhất, nói cách khác, trước khi lĩnh vực siêu năng xuất hiện thì ông ta chính là một trong những kẻ mạnh nhất giới võ giả.

Còn Lưu Long, thực tế còn phải mượn một phần sức mạnh bí ẩn thì mới có thể đạt tới Phá Bách, so với người chỉ đơn thuần dựa vào bản lĩnh phàm tục để thăng cấp Phá Bách như Viên Thạc thì rõ ràng vị Lưu đội trưởng này không cùng đẳng cấp.

Hơn nữa, vị kia còn nổi tiếng khắp tỉnh Ngân Nguyệt là một bậc thầy nghiên cứu về văn minh cổ đại, danh tiếng rất lớn.

"Ngũ cầm thuật, Hô hấp pháp... Nghe nói còn một phiên bản mạnh hơn cả Hô hấp pháp được ông ta giấu kỹ. Đáng tiếc, tính tình người này quá cổ quái, người thường khó mà tiếp cận, cũng không biết Lý Hạo làm sao lại có thể trở thành học trò của ông ta?"

Thực ra Viên Thạc từng nhận không ít học trò.

Nhưng những năm gần đây thì Viên Thạc chỉ có duy nhất một tiểu đồ đệ, đó chính là Lý Hạo.

Những đệ tử trước đây, hoặc là tốt nghiệp hoặc là đã chết. Viên Thạc cũng đã hơn 70 tuổi, nhiều năm liền không thu nhận đồ đệ, nay lại đi nhận Lý Hạo, thật ra điều này cũng khiến người ta cảm thấy hiếu kỳ.