Châu Khánh An tỉnh lại, trong phòng bệnh đã có ba người chờ sẵn.
Một người là Văn Chi, chị họ của cô, lo lắng cho sức khoẻ của cô, đến chăm cũng là điều đương nhiên.
Một người là Diệp Ngôn, vị hôn phu của cô, danh nghĩa còn đó không đến thì mới kì lạ.
Người cuối cùng là Tư Thành, Châu Khánh An chớp mắt, tại sao người này lại ở đây?
"An An, em tỉnh rồi, bác sĩ nói em bị kiệt sức, cơ thể suy nhược, phải tĩnh dưỡng nhiều hơn."
Người nói là Văn Chi, vừa nói cô ấy vừa thuần thục mở chai nước giúp Châu Khánh An, đưa tay đỡ Châu Khánh An ngồi dậy, hành động lưu loát không một chút ngập ngừng.
Châu Khánh An ngồi dậy, giọng nói khàn đi, "Chị, chỗ ba mẹ sao rồi? Không có em ở đó..."
Văn Chi nói, "Em đừng lo, chú Viên đã thay em chủ trì rồi."
Chú Viên chính là Viên Kiệt, em trai của Viên Oánh - mẹ Châu Khánh An. Châu Khánh An gọi người đó là cậu, khi cha mẹ cô mất, Châu Khánh An khóc lóc thảm nhất, còn Viên Kiệt chưa kịp rơi một giọt nước mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh luôn. Đợi đến khi Viên Kiệt hồi phục sau cú sốc, Châu Khánh An cũng ngã quỵ.
Nghe thấy có người tạm thời tiếp quản, Châu Khánh An hơi thả lỏng một chút, lại nhìn đến Diệp Ngôn, "Cậu ba mới bệnh dậy, người cũng không khoẻ hẳn, anh giúp em đến xem ông ấy được không? Lát nữa em sẽ đến sau."
Diệp Ngôn tiến lại, ánh mắt hắn từ đầu đến giờ gắn chặt lên người Châu Khánh An không rời, bàn tay trái của hắn vẫn đút trong túi quần, tay phải đưa ra, nhẹ nhàng xoa đầu cô. Tư Thành đứng bên cạnh chứng kiến từ đầu đến cuối, hơi nghiêng đầu, hình như bàn tay trái kia của Diệp Ngôn từ nãy đến giờ vẫn luôn nằm trong túi quần, hay là tên kia có bệnh lạ? Bàn tay sáu ngón?
Diệp Ngôn không để ý ánh nhìn chòng chọc của Tư Thành, giọng nói của hắn dịu dàng, "Anh đi, em ở đây đi..."
Hắn định nói là khi nào cô khoẻ hẳn rồi đến cũng được, nhưng nghĩ lại người nằm trong quan tài là Viên Oánh và Châu Khánh, là cha mẹ ruột của cô, sao có thể nói như chuyện tham gia một tang lễ bình thường được. Vì vậy, hắn lại đổi lời, "Tối nay anh đến rước em."
Châu Khánh An lắc đầu, "Không cần đâu, lát nữa truyền nước xong em sẽ đến ngay."
Diệp Ngôn cũng không dây dưa vấn đề này với cô, gật đầu xong hắn quay lưng bước ra cửa.
Văn Chi nhìn thời gian cũng đã quá trưa, suốt ngày hôm nay Châu Khánh An và cả cô vẫn chưa ăn gì, ngẫm nghĩ một lúc lại nói, "Tang lễ đúng là nên quay về càng sớm càng tốt, nhưng em với chị đều chưa ăn gì, chị đi mua chút gì lót dạ trước nha. Cậu chủ Thành, nhờ anh trông An An một chút nha."
Châu Khánh An gật gật, cô còn đang lo uống nước, không đáp lời Văn Chi.
Tư Thành thấy Văn Chi nhìn sang mình, cũng không lên tiếng đáp lời, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Văn Chi chỉ cảm thấy hắn so với người ngày hôm đó cô gặp ở Kỳ Ngộ dường như khác biệt rất lớn, giống như là bị đổi hồn vậy, nhưng Văn Chi cũng không suy nghĩ nhiều, quay lưng đi ra cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Châu Khánh An uống xong nước, đưa tay lau lau khoé miệng, nhìn qua như một con mèo dính sữa trên ria mép, khiến ngón tay của Tư Thành ngoe nguẩy muốn thay cô lau đi. Thấy Tư Thành đến nãy giờ vẫn luôn không nói gì, Châu Khánh An bắt lời trước, "Khi nãy lo lắng việc tang sự, chưa kịp hỏi tên anh..."
Châu Khánh An chưa kịp hỏi xong, Tư Thành đã cướp lời trước, "Kẻ kia là vị hôn phu của em thật sao?"
Châu Khánh An khựng lại, ngơ ngác chớp mắt nhìn hắn, "Sao vậy? Anh nói Diệp Ngôn sao? Anh ấy là người cha mẹ tôi chọn cho tôi, cũng xem như là vị hôn phu của tôi."
Tư Thành nghe thấy cụm từ "cha mẹ chọn cho" liền như được mở khoá, cơ mặt giãn ra, hắn mỉm cười, thay đổi dáng đứng dựa tường lười biếng ngàn năm không đổi thành đứng thẳng, hai tay khoanh lại, giọng nói trầm thấp, "Tôi là Tư Thành."
Cung phản xạ của Châu Khánh An dài hơn người bình thường một chút, nghe thấy Tư Thành đột nhiên đổi đề tài, ngẫm nghĩ một lát mới nhớ khi nãy mình có hỏi tên người ta là gì. Châu Khánh An gật gật đầu, ngoan ngoãn gọi, "Anh Tư, sao anh vẫn còn ở đây vậy?"
Tư Thành nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Châu Khánh An, cố nén cảm giác muốn xoa đầu cô, một tay hắn lấy từ trong túi quần ra một chiếc bật lửa, định đốt một điếu thuốc, lại nhớ ở đây là bệnh viện, trong phòng bệnh còn có Châu Khánh An, liền đổi việc đốt thuốc thành chơi đùa bật lửa trong tay, "Tôi làm em bị thương."
Châu Khánh An lại chớp mắt, hồi nào vậy?
Trên người cô lành lặn không chút đau đớn, đâu có vẻ gì là đang bị thương. Vả lại từ lúc gặp Tư Thành đến giờ, kí ức của cô vẫn còn đầy đủ, đâu có bị mất trí nhớ, vậy thì hắn làm cô bị thương khi nào cơ chứ?
Tư Thành ho khan, đưa tay chỉ chỉ đầu gối Châu Khánh An.
Châu Khánh An đưa mắt nhìn xuống, thấy trên chân mình có một vết xước, chắc là do vật gì cứa phải, máu đã khô lại, thậm chí sắp kéo da non được rồi, không phải Châu Khánh An nhìn kĩ thì cũng không thấy đâu.
"Tôi làm em bị thương nên tôi chăm sóc em."
Châu Khánh An lắc đầu, định nói không cần đâu. Tư Thành lại trừng mắt nhìn cô, "Không được từ chối."
Châu Khánh An ngậm miệng, nuốt một ngụm nước miếng, thôi không từ chối cũng được.
Vì vậy, khi Văn Chi mua cơm trưa quay lại thì chứng kiến cảnh tượng Tư Thành "chăm sóc" Châu Khánh An. Cụ thể là Châu Khánh An nằm trên giường, chăm chú nhìn Tư Thành đọc sách giúp cô đi vào giấc ngủ. Giọng đọc của hắn đều đều, không chút cảm xúc, quả thật không thể đặt lên mặt bàn nổi, vậy mà Châu Khánh An vẫn nghe rất ngoan ngoãn, được một lúc thậm chí cô còn hơi thiu thiu muốn ngủ.
Tư Thành nhìn thấy Văn Chi quay lại cũng không giật mình, hắn đưa tay chỉnh lại chiếc chăn Châu Khánh An đang đắp, sau đó chỉnh đèn bàn về mức thấp nhất, lại nhìn Châu Khánh An vừa mới ngủ, trong mắt không có dịu dàng nhưng lại ôn hoà hiếm thấy, khoé miệng của hắn cũng nâng lên thành một độ cong dễ chịu. Văn Chi từng thấy Tư Thành chọc ghẹo con gái nhà người ta, thấy hắn hung tợn đáng sợ, thấy hắn châm chọc lạnh lùng, cũng từng thấy hắn trêu đùa lăng nhăng, nhưng một màn trước mắt này có lẽ là lần đầu tiên.
Trong lòng Văn Chi rất bất an, người khác thì không sao, thậm chí ngay cả bản thân cô bị Tư Thành và Dung Nhạc trêu chọc cũng không sao, nhưng Châu Khánh An còn nhỏ, rất nhỏ, chưa từng hiểu thế thái nhân tình, cũng chưa tình trải qua chuyện đời ấm lạnh, làm sao đối mặt được với một cậu chủ Thành thuần thục cơ chứ?
Tư Thành đưa một ngón trở chạm lên môi, ý bảo Văn Chi giữ yên lặng, sau đó lại đứng lên tiến ra mở cửa, mắt liếc nhìn Văn Chi, bảo cô ra ngoài.
Văn Chi và Tư Thành đi xuyên qua hành lang bệnh viện, dừng lại ở một góc cửa sổ sát đất hướng ra vườn. Bên ngoài đã quá trưa, ánh nắng chói chang đã dịu đi không ít, những ngọn cỏ vừa được tưới nước đang lấp lánh dưới ánh nắng đầu thu. Văn Chi không dám nhìn thẳng vào Tư Thành, cô cảm thấy khí chất trên người tên này rất kì quái, lần đầu gặp cô chính là loại sức hút mãnh liệt khiến người khác không thể dời mắt, sau đó ở lễ tang, hắn bất cần tuỳ hứng, dáng vẻ lạnh nhạt đó lại pha chút tang thương. Nhưng lần này, cảm giác trong đôi mắt hẹp dài kia ẩn chứa một sức mạnh kì quái, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
"Cô Văn, khi nãy Tiểu An Nhi đang ngủ, tôi không muốn làm ồn, nhưng có vẻ cô có điều muốn nói?"
Tư Thành lên tiếng trước, ngón trỏ và ngón giữa của hắn kẹp một điếu thuốc đã cháy quá nửa, hắn hút một hơi thuốc, lại nhẹ nhàng thở ra một làn khói mỏng.
Văn Chi chớp mắt, Tiểu An Nhi là kiểu xưng hô quỷ quái gì đây? Sao nghe cậu chủ Thành nói cứ như hai người họ là người nhà, cô mới là kẻ bên ngoài vừa quen biết được vài tiếng vậy?
"Cậu chủ Thành, An An còn nhỏ, không hiểu nhân tình. Dì dượng tôi bảo bọc em ấy từ nhỏ, chưa từng để em ấy chịu chút thiệt thòi, thậm chí vị hôn phu của em ấy cũng là hai người họ cẩn thận lựa chọn suốt nhiều năm. Chuyện nhà em ấy đã vậy, thể xác và tinh thần của An An đều chịu đả kích rất lớn, vẫn mong ngài giơ cao đánh khẽ."
Văn Chi nói lời thẳng thắn, Châu Khánh An từ bé được nâng như quả trứng, chưa từng mảy may đau khổ, Tư Thành lại lão luyện thành thục, chưa bao giờ đặt chuyện tình cảm vào mắt, chính xác chỉ là một đại công tử gặp dịp thì chơi. Nhưng Văn Chi không muốn Châu Khánh An trở thành cái "dịp" đó của Tư Thành.
Tư Thành nhếch mép cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, "Cô Văn nói nặng lời, Tiểu An Nhi dễ thương như vậy, ai cũng sẽ muốn yêu thương em ấy."
Cô bé đó ngoan ngoãn, lại rất biết nghe lời, như một cô em gái dịu dàng hiểu chuyện, Tư Thành ở cạnh cảm thấy rất dễ chịu, thật lòng hắn cũng chỉ cảm thấy cô bé mất người thân, mình làm người lớn nên quan tâm chăm sóc chút ít. Quả thật tuổi của hắn có thể làm trưởng bối của người ta, hắn cũng cảm thấy mình quá lớn tuổi, không thích hợp trêu chọc học sinh cấp ba. Nhưng lời Văn Chi nói ra lại khiến hắn buồn cười, thì ra trong lòng cô gái này đã xem hắn như loài lang sói, không biết điểm dừng, suốt ngày chỉ biết trêu ong ghẹo bướm.
Cũng không thể trách Văn Chi nghĩ nhiều, lịch sử tình ái của Tư Thành từ mười tám tuổi đến ba mươi tám tuổi, không loại nào hắn không thử, không người nào hắn không dám đụng vào. Thậm chí mấy thiếu gia trong giới thượng lưu mỗi lần tìm hiểu minh tinh đều hỏi có quen biết cậu chủ Thành hay không, chỉ vì sợ nhặt nhầm chiếc giày cũ mà cậu chủ Thành vừa bỏ. Tư Thành đối với thái độ xem thường phụ nữ đó của đám thiếu gia rất khinh bỉ, thảo nào người khác đến với hắn đều hết lòng hết dạ, đến với những kẻ kia đều chỉ quan tâm túi tiền. Chỉ đơn giản vì một chữ "trọng", hắn coi trọng người đó, hứng thú với người đó, nhưng khi hứng thú qua đi hắn cũng không bi luỵ níu kéo, dứt khoát mà quyết tuyệt.
Bởi vì từ trước đến nay, hứng thú của hắn đến rất nhanh, qua đi còn nhanh hơn, với những minh tinh trước đó như thế, với Văn Chi hiện tại cũng thế.
Mà dường như, hắn đã không tìm lại được một tia hứng thú với Văn Chi trong lòng mình rồi.
Nhưng đối với Châu Khánh An, hắn không phải hứng thú mới lạ, chỉ cảm thấy cô bé rất ngoan, đáng được người khác đối xử tốt, giống như kẻ nào làm em ấy buồn là một tội ác kinh khủng. Có những người sinh ra đã thế, tự mang trên mình khí chất khiến người khác không thể dùng ác ý đối đãi.
Văn Chi không muốn dây dưa vấn đề này, chốt hạ một câu, "Dù sao đi nữa, em ấy đã có vị hôn phu, vẫn mong ngài tránh xa em ấy."
Tư Thành giống như nghe được chuyện cười, "Từ trước đến giờ, tôi luôn hứng thú với thứ mà mình khó có được."
Nói xong hắn liền quay lưng bước đi, điếu thuốc trên tay cũng đã cháy đến cuối cùng, bàn tay cầm thuốc của Tư Thành giơ lên, vẫy vẫy, "Chuyện vui như vậy, Tư Thành tôi sẽ chơi đến chán thì thôi."
Văn Chi nhíu mày, kẻ này thật đáng ghét.
Tư Thành thong thả ra đến bãi xe, hắn ngồi trong xe, tựa đầu vào ghế lái, chợt nhớ đến đáng tang của mẹ mình.
Khi ấy, cha hắn cũng không xuất hiện, hắn chính là gia chủ của lễ tang.
Khi ấy, hắn cũng thức suốt mấy đêm liền, cả người rệu rã, kiệt sức, một đứa trẻ mười hai tuổi khát nước mà không dám đi uống, chỉ vì tiếc nuối những giây phút cuối cùng được ở bên mẹ.
Khi ấy, hắn cũng cầm cự không nổi mà ngã xuống, chỉ tiếc là không có vòng tay nào ôm lấy hắn.
Tư Thành bật cười một tiếng, trong mắt loé lên ánh nước, hắn chợt nhớ đến đôi mắt đỏ hoe của Châu Khánh An quỳ bên linh đường, đoá đỗ quyên đó vẫn vậy, yếu ớt nhưng quật cường, giỏi hơn Tư Thành năm mười hai tuổi nhiều lắm.