Vào một ngày đầu đông, gió lạnh thét gào đập vào ô cửa sổ sát đất, Tư Thành nhận được lời mời tham dự đám tang của một người quen. Đã rất lâu rồi hắn không gặp vợ chồng Châu Khánh và Viên Oánh, lần cuối cùng hắn đến nhà họ có lẽ là mười bảy năm trước để tham dự tiệc đầy tuổi của con gái họ. Lúc đó hắn chỉ mới mười hai tuổi, khi đó mẹ hắn vẫn còn, mọi bi kịch tất cả đều chưa xảy ra.
Hai ngón tay Tư Thành kẹp một điếu thuốc, đốm lửa đỏ ẩn hiện trong bóng tối, hắn hút một hơi thuốc, sau đó lại gọi một cuộc gọi:
"A Nhạc, cậu có đến không?"
Đầu dây bên kia là một giọng nam lạnh lùng, "Sao lại không?"
Tư Thành bật cười, ngả người ra sau, dựa thẳng vào lưng ghế, hắn nói bâng quơ, "Cũng lâu rồi không họp mặt đông đủ như vậy, không biết lần tiếp theo gặp lại hai người kia sẽ là khi nào."
"Tôi mong là ở Toà."
Giọng nói của Dung Nhạc không mang theo một tia cảm xúc nào. Hai người kia, chính là cha của bọn họ. Cha con với nhau, tại sao lại đến nông nổi đó lại là một câu chuyện dài khác nữa mà sẽ từ từ được kể lại. Tư Thành nghe thấy câu nói kia thì trầm mặc, nét cười bâng quơ trên mặt hắn biến mất, chỉ còn một khoảng trống tối tăm, như đang cắn nuốt, gặm nhấm hắn từng chút một.
"Tiểu Tứ, cậu tha thứ cho ông ta sao?", dường như không nghe thấy Tư Thành trả lời, Dung Nhạc lại lên tiếng, "Cậu khác tôi, cha cậu khi đó không có sự lựa chọn khác, cha tôi thì có, nhưng ông ấy vẫn là kẻ lựa chọn dở nhất, chọn ngay con đường không thể cứu vãn."
Tư Thành bật cười một tiếng, không biết là vì bi ai, hay tự giễu, "Nói nhiều vậy làm gì, cuối cùng chúng ta đều là cô nhi."
Có lựa chọn hay không cũng không quan trọng, cuối cùng vì sự lựa chọn của hai người cha kia mà Tư Thành và Dung Nhạc trở thành cô nhi, không có mẹ ở bên. Tư Thành dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đốm lửa đỏ kia tắm ngấm, chìm vào đêm đen.
Đám tang của cha mẹ Châu Khánh An diễn ra rất trang nghiêm, Châu Khánh sinh thời là một người giữ chức vụ rất cao trong Bộ Ngoại Giao, Viên Oánh là con gái duy nhất của nhà họ Viên - Gia tộc thư hương thế gia suốt nhiều đời làm việc trong nhà nước, bây giờ Viên gia còn có một cơ ngơi kinh doanh đồ sộ, có thể nói, về tiền và quyền thì có rất ít gia tộc có thể so với Viên gia ở hiện tại. Hai người họ đều có vị thế xã hội rất cao, đám tang có rất nhiều người đến chia buồn, vì vậy lại càng không thể qua loa.
Châu Khánh An và Văn Chi quỳ trước linh đường hoá vàng cho người mất, đôi mắt Châu Khánh An vì khóc mà sưng đỏ, cái mũi nhỏ kia cũng đỏ ửng, Văn Chi bên cạnh nhìn cũng thấy đau lòng, nhẹ nhàng khuyên, "Em vào nghỉ chút đi, hai ngày nay em đã không ngủ nghỉ gì rồi."
Châu Khánh An mím môi lắc đầu, bây giờ đến chút sức lực để trả lời cũng không có. Cô gục đầu cố kìm nước mắt, bỗng dưng nghe thấy bên ngoài có người nhắc tên cảnh sát Dung, Châu Khánh An ngẩng đầu, "Cảnh sát Dung đến rồi sao?"
Cảnh sát Dung chính là Dung Nhạc, người giải quyết vụ án cha mẹ Châu Khánh An qua đời. Vốn dĩ ban đầu đó chỉ là một tai nạn giao thông do một chiếc xe tải đâm phải xe của hai vợ chồng Châu Khánh, không ngờ Dung Nhạc tra lại tình tiết, phát hiện điểm đáng ngờ, liền lập án.
Văn Chi nghe nhắc đến Dung Nhạc cũng ngạc nhiên, liền nói, "Để chị ra ngoài xem thử."
Bên ngoài có tiếng ồn ào, Văn Chi nhanh chóng nhận ra Dung Nhạc và Tư Thành, nhưng còn hai người đàn ông trung niên đang nói chuyện với họ thì cô không hề thấy quen mặt. Có vẻ họ đang tranh cãi về một vấn đề gì rất gay gắt, Văn Chi không tiện xen vào, cô định quay trở lại thì thấy Châu Khánh An đã ra ngoài, cô bé lên tiếng gọi: "Chú Quân, chú Tư, sao hai người không vào trong?"
Đó là Tư Niên và Quân Hưng, hai người là bạn đồng niên của cha Châu Khánh An, cả ba người họ cách đây mấy chục năm đã từng đi lính, sau đó lại cùng nhau xuất ngũ. Cha Châu Khánh An vào làm việc cho nhà nước, hai người kia cũng từng là cảnh sát, sau đó lại từ chức, trở về nối nghiệp kinh doanh của gia đình.
Từ khi Châu Khánh An còn bé, Quân Hưng và Tư Niên đã thường xuyên đến chơi nhà họ Châu, đôi lúc họ sẽ dẫn theo vợ con, nhưng trong kí ức của Châu Khánh An, chưa bao giờ cô bé gặp vợ con của hai người kia cả. Trong hình ảnh tiệc đầy năm của Châu Khánh An, mẹ cô từng nói có sự xuất hiện của con trai nhà họ Dung và họ Tư, nhưng sau đó họ lại không đến nữa.
Tư Niên và Quân Hưng nghe thấy tiếng của Châu Khánh An liền quay đầu, nét căng thẳng trên mặt cả hai rút đi, Quân Hưng mỉm cười nói: "Khánh An, đã lâu không gặp cháu."
Châu Khánh An gật đầu, Tư Niên quăng điếu thuốc đang ngậm xuống đất, đưa chân dụi tắt, sau đó ông đưa tay xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, "Chú và A Hưng vào với cha mẹ cháu trước."
Nói dứt lời cả hai liền cùng nhau rời đi, để lại bốn người trẻ đối mặt với nhau. Tư Thành đứng tựa lưng vào một thân cây, dáng vẻ cà lơ phất phơ, mái tóc đen nhánh của hắn bị gió thổi tung, trông hoang dã mà kiêu ngạo. Dung Nhạc mặc trên người chế phục cảnh sát, hắn đứng thẳng, dáng người dong dỏng cao, đôi môi mỏng lạnh lùng mím lại, cả người toả ra khí lạnh khiến người khác không dám lại gần.
Tư Thành khoanh tay, hắn nhìn Châu Khánh An một lúc, lại không nói gì với cô, mà bắt chuyện với Văn Chi, "Thì ra cô Văn lại là người nhà họ Châu. Thật trùng hợp."
Văn Chi nhớ lại dáng vẻ khi lần đầu hắn gặp cô, hai mắt sáng rực không chớp, như nhìn thấy một món đồ mới lạ thú vị, nhưng lần này trong đôi mắt đó không hề có ánh sáng tò mò như xưa, chỉ bình tĩnh mang theo vài phần thăm dò. Văn Chi cũng không hiểu tại sao lại phát sinh biến hoá kì quặc như vậy, thuận miệng đáp, "Cậu chủ Thành quá khen, tôi cũng chỉ là một họ hàng xa của nhà họ Văn, không đáng nhắc đến."
Châu Khánh An từ đầu đến cuối không quan tâm đến Tư Thành, cô vừa nhìn thấy Dung Nhạc liền chạy đến, thấp giọng hỏi: "Cảnh sát Dung, chuyện cha mẹ tôi đã có tin tức gì chưa?"
Dung Nhạc lạnh nhạt nói, "Cô Châu, cảnh sát phá án, người ngoài không thể xen vào."
Châu Khánh An nghe vậy, ánh sáng trong mắt vụt tắt, cô cúi đầu, lí nhí nói, "Tôi cũng không phải người ngoài, tôi là con gái họ..."
Văn Chi đứng bên cạnh thấy không khí căng thẳng, liền kéo tay Châu Khánh An, lắc đầu với cô.
Tư Thành nhìn thấy vẻ mặt đó của Châu Khánh An, không hiểu sao lại nhớ đến đoá đỗ quyên đêm ấy, lại cúi đầu nữa rồi. Tư Thành hắng giọng, kéo tay Dung Nhạc, "Không phải cậu nói có tình tiết mới sao?"
Dung Nhạc trừng mắt nhìn Tư Thành, sau đó bỏ lại một câu nói rồi quay người bỏ đi, "Người đông phức tạp, lúc nào cô ấy nên biết tự nhiên sẽ biết."
Bóng lưng hắn hoà vào tầng tầng lớp lớp cây xanh của nhà họ Châu, chế phục cảnh sát trên người hắn dưới ánh nắng mặt trời cũng không hề ấm áp chút nào, thậm chí còn lạnh lẽo bức người. Văn Chi ngây ngẩn nhìn một lúc lâu, đến khi Châu Khánh An kéo tay cô mới hồi thần. Châu Khánh An nói, "Chị, em vào trong trước."
Bên trong khói nhang nghi ngút, Châu Khánh An đã quỳ suốt một ngày một đêm nên đầu gối gần như đã mất cảm giác. Trước đó cô đau lòng Văn Chi mất đi người thân, nhưng đau lòng đó chỉ đơn giản là cảm thông, hiện tại bản thân trải qua cảm giác chính mình là người trong cuộc, Châu Khánh An khổ sở không nói nên lời. Mệt mỏi về thể xác cộng thêm đau đớn về tinh thần khiến Châu Khánh An muốn ngã quỵ, khói nhang cay mắt khiến hai mắt Châu Khánh An đỏ bừng, bỗng nhiên một bàn tay chìa ra, mang theo hơi lạnh của một chai nước ép đặt trước mặt Châu Khánh An, cô ngẩng đầu nhìn lên, là Tư Thành.
Hắn mỉm cười nói với cô, "Uống đi, người dù sao vẫn phải sống."
Châu Khánh An nghe hắn nói vậy, đôi mắt chớp chớp, không hiểu lắm. Hai tay cô vẫn đưa ra nhận lấy chai nước, miệng nói, "Cảm ơn anh nhiều nha."
Hai ngày nay Châu Khánh An khóc rất nhiều, giọng nói còn mang theo giọng mũi, nghe vào tai càng đáng thương, Tư Thành vốn định đưa nước xong rồi đi, lại không nhịn được nói thêm hai câu, "Em cũng đừng ép bản thân mình quá, em còn nhỏ, chuyện gì cũng phải từ từ tiếp nhận."
Châu Khánh An nghe vậy liền ngẩng lên nhìn Tư Thành, trong đôi mắt cô tràn ngập ánh sáng như sao trời, mặc dù khóc nhiều khiến hai mắt sưng tấy nhưng cũng không làm cho ánh sáng kia mờ đi, Tư Thành cảm thấy tim mình như có sợi lông vũ cọ qua, hơi ngứa, cũng có chút đau. Châu Khánh An nhìn thấy Tư Thành đứng ngược sáng, cả người như có vầng hào quang tỏa ra, có chút thơ thẩn, xong rồi, suốt đêm không ngủ nên cô có chịu chứng ảo giác luôn rồi nè.
"Em biết, nhưng mà nhà họ Châu còn mình em thôi, em không có thời gian để từ từ tiếp nhận."
Tư Thành nghe vậy thì hơi mủi lòng, đưa tay định xoa đầu Châu Khánh An thì một người đã giành lấy việc đó trước, một bàn tay đặt nhẹ lên mái tóc Châu Khánh An, nhẹ nhàng vuốt ve, cẩn thận mà trân trọng.
"Ai nói em chỉ có một mình?"
Châu Khánh An nhìn qua, người đó là Diệp Ngôn, vị hôn phu của cô. Diệp Ngôn là con trai duy nhất của nhà họ Diệp, hắn lớn hơn Châu Khánh An bảy tuổi, năm nay đã hai mươi lăm, là đương gia nhà họ Diệp.
Hôm nay Diệp Ngôn mặc một bộ tây trang màu đen, trên cổ thắt một chiếc cà vạt màu lục sẫm, cả người nghiêm cẩn mà dịu dàng, trên gương mặt nho nhã của hắn đeo một chiếc kính gọng vàng, trên túi áo cài một chiếc đồng hồ quả quýt cũng bằng vàng, cả người hắn như quay về hai chục năm trước, như một thiếu gia của một gia đình giàu có, thư sinh nhã nhặn.
Đôi mày kiếm của Tư Thành cau lại, hắn thu bàn tay lơ lửng ở không trung về, giọng nói lành lạnh, "Cậu là ai?"
Diệp Ngôn nhìn Châu Khánh An, ánh mắt trìu mến, "Tôi là vị hôn phu của em ấy."
Châu Khánh An thấy tình thế hai đứng một quỳ này khá khó nói chuyện liền đứng dậy, bàn tay đang vuốt ve của Diệp Ngôn hơi khựng lại, trong mắt hắn có chút khó chịu. Châu Khánh An nói với Diệp Ngôn, "Không phải anh nói buổi tối mới đến sao?"
Diệp Ngôn nói, "Cuộc họp kết thúc sớm nên anh đến thăm em, chuyện ở trường học anh đã thu xếp cho em rồi."
Hắn cũng không nói cho cô biết, vì đến gặp cô sớm một chút, hắn ngang nhiên cắt lời vị giám đốc cùng thời với cha hắn đến ba lần.
Châu Khánh An nghe thấy chuyện ở trường học, đột nhiên hơi tủi thân, bây giờ đang là thời điểm ôn thi đại học căng thẳng, trong nhà lại xảy ra chuyện, vốn cả nhà còn định sau khi cô thi xong sẽ đưa cô đi biển Cô Lam chơi, cuối cùng cũng chỉ còn một mình cô, biển Cô Lam còn đi làm gì nữa.
Tư Thành đứng bên cạnh cảm giác được địch ý của người đàn ông mới đến, hắn cũng không quan tâm lắm, nghe tới ba từ "vị hôn phu" kia chỉ thấy hơi chói tai một chút mà thôi. Dù sao cô bé kia cũng mới mười tám tuổi, treo ba chữ "vị hôn phu" trên miệng đâu phải điều gì tốt.
Giữa lúc không khí giương cung bạt kiếm như vậy, cũng không biết là hên hay xui, Châu Khánh An đột nhiên ngất xỉu. Nói ra cũng không phải là đột nhiên, cô đã thức trắng suốt đêm, cũng không ăn không uống chút gì, một cô bé mười tám tuổi trải qua cú sốc lớn nhất cuộc đời, kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần có thể gắng gượng đến giờ cũng là giỏi lắm rồi.
Chai nước ép Tư Thành đưa cho Châu Khánh An còn chưa kịp mở nắp đã rơi xuống đất vỡ toang, Châu Khánh An xui xẻo ngã lên đống mảnh vỡ bén nhọn, cứa đến hai chân chảy máu. Diệp Ngôn đưa tay ra muốn đỡ lấy thân hình nhỏ yếu kia, lại chậm hơn Tư Thành một bước.
Cuộc đời này của hắn, vẫn là chậm hơn người khác.