Tình Khởi

Chương 4: Con bé là người khiếm thính




Đám tang của cha mẹ Châu Khánh An kết thúc là chuyện của hơn một tuần sau. Khi đó đã vào tháng tám, đầu thu không khí vẫn còn mang theo hơi nóng đáng sợ, nhà họ Châu bây giờ chỉ còn lại một mình Châu Khánh An, không biết cô đã khóc bao nhiêu đêm trong cô độc, một nhà ba người hạnh phúc vui vẻ cứ vậy mà không còn nữa.

Châu Khánh An ngồi trước bàn thờ nhìn di ảnh cha mẹ mình, ai cũng nói cô giống mẹ, từ đôi mắt to, chiếc mũi cao thẳng nhỏ nhắn hay gương mặt bầu bĩnh đều là do di truyền từ mẹ, chỉ duy nhất một nốt ruồi son trên cánh mũi đó là giống cha cô như đúc. Châu Khánh An cứ nhìn mãi di ảnh của cha mẹ không chán, cho đến khi cánh cửa phòng thờ được mở ra, một người đàn ông trung niên có đôi mắt nâu nhạt giống mẹ cô tiến vào, ông ta mặc một bộ vest màu xám, cả người tiều tuỵ mệt mỏi.

"An An, xuống ăn cơm thôi con."

Châu Khánh An lắc đầu, giọng nói khàn đi vì khóc quá nhiều, "Cậu ơi, con không đói."

Người đàn ông đó là Viên Kiệt, em ruột của mẹ Châu Khánh An. Ông ngoại Viên Giang của cô chỉ có hai người con, Viên Kiệt cũng là đương gia hiện tại của nhà họ Viên. Khi ông ngoại cô qua đời, hơn một nửa tài sản đều để lại cho mẹ cô, bà ấy mất đi, số tài sản như bất động sản, xe, nữ trang đều để lại cho cô, còn về một nửa cổ phần của Viên Thế, mẹ cô giao lại cho người cậu Viên Kiệt này thay Châu Khánh An tiếp quản, chỉ đợi cô đủ trưởng thành mới tự mình quản lý. Chỉ vậy thôi cũng đủ thấy người cậu Viên Kiệt đó được chị gái mình tin tưởng đến mức nào, trong nhà ngoại trừ cha mẹ ra thì cậu chính là người bao che cho Châu Khánh An nhất.

Người cậu đó vừa trải qua nỗi đau mất chị gái, lại nhìn thấy đứa con gái duy nhất của chị mình bỏ ăn bỏ uống, giống như buông xuôi tất cả, trong lòng ông ấy ngột ngạt khó chịu, giọng nói cũng vì thế mà gay gắt, "Không ăn? Con đã không ăn gì suốt từ hôm qua đến nay, cha mẹ con mất đi cũng không muốn thấy con như vậy! Đứng dậy mau lên, đừng để cậu thấy dáng vẻ suy sụp đó của con nữa, dù trời có sập xuống, cậu đứng trước con cũng đỡ được cho con!"

Châu Khánh An nghe thấy cậu la mình cũng không đáp lại, chỉ thấy tủi thân lắm, cô cúi đầu khóc thút thít.

"Khóc gì mà khóc!" - Giọng của Viên Kiệt hơi khựng lại, nghĩ lại mới thấy giọng nói của mình gay gắt quá, khiến cháu gái nhỏ tủi thân rồi, ông lại dịu giọng, "Được rồi mà An An, con ăn cơm với cậu đi, cậu của con cả ngày nay cũng chưa ăn gì đâu."

Châu Khánh An một tay lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

Không phải là Châu Khánh An không biết cậu lo cho mình, cô biết chứ, nhưng từ khi cha mẹ mất đi đã rất lâu rồi cô mới được nghe người ta dịu giọng dỗ dành mình như vậy, Châu Khánh An rất muốn được nghe cậu nói chuyện nhẹ nhàng với mình như vậy, giống như hồi còn bé.

Viên Kiệt đưa tay xoa đầu đứa cháu gái nhỏ, ông ấy không có vợ cũng không có con, đúng hơn là đã từng có, nhưng năm ông ba mươi tuổi, vợ con ông bị tai nạn giao thông qua đời, từ đó đến nay đã hơn mười năm, Viên Kiệt cũng không cưới thêm người khác, cứ sống mà lo cho Viên gia. Ông đã nghĩ kĩ rồi, sau này Viên Thế cứ vậy mà giao cho Châu Khánh An, Diệp Ngôn đó là người đáng tin, cháu gái của ông gả cho Diệp gia, sau lưng có Viên Thế làm hậu thuẫn, ông còn sống ngày nào sẽ thay chị gái làm chỗ dựa cho cháu gái đến ngày đó.

Bởi vì ông vĩnh viễn không quên, đêm đó khi mẹ vừa mất, chính chị gái ôm ông quỳ bên linh đường, cố gắng để ông ngủ ở tư thế thoải mái nhất.

Năm đó khi cha bị người ta hãm hại vào tù, cả nhà sa sút không còn một hạt gạo, chị gái vì ông mà ra ngoài đi làm, bị đám tiểu thư thượng lưu lôi ra làm trò cười nhục nhã.

Mẹ mất năm ông bảy tuổi, từ đó chị gái như mẹ, nuôi nấng ông, chăm sóc, dạy dỗ.

Bây giờ Châu Khánh An mồ côi, cũng đến lượt ông thay chị chăm lo cho cháu gái. Người nhà với nhau, không tính ơn nghĩa, chỉ tính trong người Châu Khánh An chảy một nửa dòng máu họ Viên, cũng đủ để ông chiếu cố cả đời.

Trong bữa cơm, dì Tuệ nấu rất nhiều món Châu Khánh An thích ăn, đặc biệt là chén cháo hải sản trước mặt cô, ngày trước mỗi bữa cô có thể ăn đến ba chén. Nhưng lúc này Châu Khánh An chỉ cầm muỗng khuấy khuấy chén cháo, vẻ mặt ủ dột. Viên Kiệt thấy cháu gái như vậy liền thở dài:

"Ráng ăn một chút đi, chiều nay cậu lái xe chở cháu với Văn Chi đi biển Cô Lam."

Châu Khánh An ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt như ẩn sóng nước. Biển Cô Lam... Ba tháng trước, cha mẹ nói rằng chỉ cần cô thi xong kì thi Đại học, không cần biết kết quả ra sao vẫn đưa cô đi biển Cô Lam, Châu Khánh An đã canh cánh điều ấy mãi trong lòng. Cách đây hai hôm, kì thi Đại học vừa kết thúc, Châu Khánh An thi mỹ thuật, bài thi vẽ của cô không phải gọi là xuất sắc nhưng để đậu vào một trường tốt thì không phải không có khả năng. Cô cứ nghĩ câu chuyện biển Cô Lam cứ thế mà chìm xuống, vậy mà cậu lại biết, cậu vẫn nhớ.

"Con biết cậu bận, không có thời gian dẫn con đi." - Châu Khánh An phụng phịu nói, cô nghĩ chắc là cậu đang dỗ mình thôi.

"Đúng là cậu bận." - Viên Kiệt đã dùng xong bữa, thong thả uống một tách trà, ông lại nói, "Hôm nay trùng hợp cậu có cuộc họp ở đó, con muốn đi thì ăn nhanh lên, Văn Chi cũng sắp học về rồi."

Viên Kiệt cũng không nói cho Châu Khánh An biết, cuộc họp này chỉ là của một chi nhánh nhỏ, vốn không cần cấp cao như ông tham dự. Nếu để đứa trẻ này biết mình vì nó ôm thêm việc vào người, đừng nói là biển Cô Lam, có là biển Hawaii nó cũng không chịu đi. Cái tính xấu chỉ biết nghĩ cho người khác này của Châu Khánh An chắc chắn là học từ trên người chị gái Viên Oánh của ông rồi!

Châu Khánh An ngoan ngoãn gật đầu, múc muỗng cháo đầu tiên cho vào miệng.

Tiếng chuông cửa vang lên, dì Tuệ ra ngoài mở cửa. Mấy phút sau trong căn bếp nhà họ Châu lại nhiều thêm hai người.

Dung Nhạc hôm nay vẫn mặc chế phục cảnh sát màu lục đậm, bên cạnh hắn là Tư Thành mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen.

"Chào ngài Viên, không ngờ lại gặp ngài ở đây." - Dung Nhạc gật đầu chào Viên Kiệt.

Tư Thành cũng nhìn sang, nhưng hắn không nhìn Viên Kiệt mà nhìn đến Châu Khánh An đang phụng phịu ăn cháo. Mấy ngày không gặp cô bé đó lại gầy hơn rồi, dưới mắt lại có một quầng thâm đậm màu, hắn nhớ đến khi mẹ vừa mất, bản thân mình cũng không muốn ăn uống gì hết, càng không muốn ngủ, sao mà không gầy đi cho được.

"Không cần dùng giọng điệu xa cách đó nói chuyện với tôi, dù sao tôi cũng nhìn hai cậu lớn lên." - Viên Kiệt đóng tờ báo trong tay lại, cũng không mời hai người kia ngồi, ông lại tiếp tục nói, "Đến đây có việc gì?"

Trên mặt Dung Nhạc vẫn lạnh lùng như cũ, giọng điệu giải quyết việc công mà nói, "Vụ án Châu Khánh và Viên Oánh cần lời khai của cô Châu."

Châu Khánh An dừng động tác múc cháo của mình lại, ngẩng đầu nhìn Dung Nhạc, hai mắt to chớp chớp, "Đã tìm ra kẻ hại cha mẹ tôi sao?"

Dung Nhạc lắc đầu, "Vẫn chưa, vì tiến độ vụ án mong ngài Viên và cô Châu dành chút thời gian cung cấp lời khai."

Châu Khánh An đặt muỗng cháo xuống, vội vàng gật đầu, toan đứng dậy thì một bàn tay đưa ra kéo vai cô xuống, giọng nói lạnh nhạt của Viên Kiệt vang lên, "Ngồi xuống, hai ngày mới ăn được một chén cháo cũng không ăn cho đàng hoàng. Con muốn cho lời khai thì ăn cho xong đi rồi ra phòng khách."

Nói xong ông liền đặt tờ báo xuống bàn, lạnh lùng nhìn sang Dung Nhạc, "Cảnh sát Dung, mời."

Dung Nhạc cùng với Viên Kiệt đi đến phòng khách, dì Tuệ bận rộn trà nước cho hai người họ nên cũng không tiện ở lại phòng ăn. Châu Khánh An nhìn lại căn bếp chỉ còn mình và Tư Thành, dù là lần trước ở bệnh viện hay lần này ở nhà họ Châu, sự xuất hiện của người này đều khiến người ta không hiểu nổi, Dung Nhạc đến đây để lấy lời khai, còn Tư Thành?

"Anh Tư." - Châu Khánh An ngập ngừng gọi, "Sao anh lại đến đây?"

Tư Thành một tay đút trong túi quần, cả người dựa hẵng vào bức tường sau lưng, hai mắt khép hờ, vẫn là bộ dáng lười biếng bất cần như cũ. Nghe thấy Châu Khánh An hỏi vậy, hắn chợt không biết nên trả lời như thế nào. Không lẽ lại nói khi nãy đến nhà Dung Nhạc chọc ghẹo tên kia, sẵn tiện nghe thấy kẻ kia muốn đến nhà họ Châu, tò mò mấy ngày nay Châu Khánh An ra sao nên một hai đòi đi theo?

Tư Thành lắc đầu, không thể nói vậy, nói vậy nghe giống như muốn trêu chọc con gái nhà người ta!

"Tôi có công việc đi cùng A Nhạc."

"Ừm, ngắn gọn, lời ít ý nhiều, không có sơ sót." - Tư Thành nhủ trong lòng.

Châu Khánh An nghe hắn nói vậy, thấy cũng hợp lý, liền cúi đầu tiếp tục ăn cháo. Thật ra chén cháo rất ít, chỉ hai ba muỗng là thấy đáy, khi nãy Châu Khánh An nhõng nhẽo nên mãi không chịu ăn hết mà thôi.

"Tôi thấy em có gửi đơn xin nhập học ở Viện mỹ thuật Nam Thành." - Tư Thành ngồi xuống đối diện Châu Khánh An, thong thả nói, "Em thích mỹ thuật sao? Là thích tranh sơn dầu hay nặn tượng?"

Châu Khánh An chỉ một lát là ăn xong chén cháo, cô vội vàng uống mấy ngụm nước, nghe thấy Tư Thành hỏi vậy liền ngẩng đầu nhìn hắn, "Làm sao anh biết?"

Tư Thành không đáp.

Châu Khánh An không đợi được đáp án cũng không truy hỏi, bây giờ cô rất gấp gáp muốn gặp Dung Nhạc để biết tình tiết vụ án của cha mẹ mình, vì vậy Châu Khánh An chỉ gật đầu với Tư Thành, "Ừm, tôi thích tranh sơn dầu, bây giờ tôi phải lên phòng khách rồi, anh có muốn đi cùng không?"

Tư Thành tiến lại gần Châu Khánh An, hắn thấy trên tóc cô có vướng một thứ gì đó lấp lánh, đưa tay muốn sờ thử, vừa lúc Châu Khánh An ngẩng đầu nhìn hắn, trán cô đụng phải cằm của Tư Thành, một cảm giác đau điếng người khiến hắn phải rụt cổ lại.

Châu Khánh An cuống quít, "Xin lỗi, tôi không biết là anh ở gần..."

Tư Thành lắc đầu, cố nén nước mắt sinh lý muốn trào ra từ trong hốc mắt.

Châu Khánh An nhìn thấy mặt mũi Tư Thành đỏ bừng, tay chân luống cuống không biết nên để đâu, cô nhớ khi còn bé mỗi lần cô muốn khóc, mẹ sẽ đưa tay xoa đầu cô, Châu Khánh An cũng làm theo mẹ, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Tư Thành, giọng nói dịu dàng, "Anh Tư đừng khóc nha, Khánh An xin lỗi..."

Tư Thành trợn mắt bàn tay đang vuốt ve đầu mình, giọng nói nén nhịn, "Con mắt nào của em thấy tôi muốn khóc?"

Châu Khánh An nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tư Thành, hai mắt chớp chớp, thành thật đáp, "Cả hai con ạ."

Tư Thành nghẹn trân, hắn muốn đưa tay vò đầu đứa trẻ này quá!

Châu Khánh An nhìn Tư Thành không có vẻ gì là muốn khóc nữa liền rụt tay về, thấp giọng nói, "Vậy chúng ta lên phòng khách được không ạ?"

Tư Thành nhìn dáng vẻ dè dặt của cô, không hiểu sao lại thấy buồn cười. Hắn nghiêm túc gật đầu. Châu Khánh An như được ân xá, chạy đến phòng khách nhanh như một cơn lốc.

Trong phòng khách, Viên Kiệt và Dung Nhạc đang ngồi uống trà, Châu Khánh An đi đến cũng vừa lúc Văn Chi vừa học về. Văn Chi thay giày ở huyền quan, sau đó lại đi đến phòng khách, đứng bên cạnh sô pha của Viên Kiệt.

Dung Nhạc nhìn thấy Văn Chi xuất hiện, ánh mắt hắn lướt qua người cô trong giây lát, hắn gật đầu xem như là chào hỏi.

Văn Chi chớp mắt, bộ chế phục cảnh sát hôm ấy là tay ngắn, hôm nay hắn đã đổi sang chế phục tay dài, có vẻ là trời đã bắt đầu chuyển lạnh.

Châu Khánh An nhìn tai nghe màu đen Văn Chi đang đeo đã chớp nháy đèn đỏ, cô nhanh chân đi đến bên cạnh chị mình, dùng khẩu hình miệng mà hỏi, "Hết pin sao?"

Văn Chi nhìn Châu Khánh An, gật đầu không đáp.

Tư Thành từ trong bếp đi ra, hắn nhìn thấy Văn Chi cũng cười tươi chào hỏi, mặc dù nụ cười ấy trong mắt Văn Chi tràn ngập giả tạo, hắn nói, "Cô Văn cũng ở đây sao?"

Hắn nói quá nhanh, Văn Chi không kịp nhìn khẩu hình miệng của hắn, cô nghiêng đầu, trong mắt có nghi vấn.

Tư Thành càng ngạc nhiên hơn, lần trước nói chuyện với Văn Chi cũng không có xảy ra tình huống này.

Viên Kiệt ngồi trên sô pha thấy vậy liền lên tiếng, "Con bé là người khiếm thính."

Dung Nhạc nghe thấy liền ngoảnh đầu lại, trong đôi mắt trước nay lạnh nhạt của hắn nhiều thêm một chút tò mò.

Châu Khánh An cũng nói thêm, "Hôm nay máy trợ thính của chị ấy bị hết pin."