Cố Tinh Hà nhíu chặt mày lại, anh thật sự không thích nghe thấy cái giọng nói này. Anh liếc nhìn ra hiệu cho Từ Bân rồi sau đó nhắm mắt lại, vờ như bản thân vẫn chưa tỉnh. Không nghe thấy có ai trả lời, cô gái ở bên ngoài đẩy cửa bước vào, vẻ mặt tỏ ra thân thiết lắm.
“Thư ký Từ, hóa ra mọi người đều ở đây à? Tinh Hà, anh có đỡ hơn chút nào chưa, em vừa nhận được tin là vội vã đến đây ngay đó.”
Thư ký Từ bước lên phía trước một bước, anh ấy vươn tay ra cản không cho Kim Mân Huyên tiếp tục đến gần. Cô ta trừng mắt nhìn Từ Bân, khí thế y hệt như kiểu “anh có biết tôi là ai không”, sau đó đặt trái cây và hộp cơm đang cầm lên trên chiếc tủ ở bên cạnh.
“Sao anh ấy vẫn còn chưa tỉnh lại nữa vậy?”
“Bác sĩ nói sau khi thuốc mê tan hết thì còn phải hơn một giờ đồng hồ nữa mới tỉnh lại được.”
Thật ra Kim Mân Huyên cũng không rõ rốt cuộc phải chờ bao lâu, chỉ là cô ta không thích ở trong phòng bệnh này mắt to trừng mắt nhỏ với thư ký Từ mà thôi. Nhưng mà mới vừa vào một phút trước thì không thể mở miệng nói sẽ rời đi ngay được, đúng không?
Lúc này y tá bưng thuốc đi vào, nhìn thấy hai người nên nói: “Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi nhiều hơn, người nhà giữ một người ở lại trông chừng là được, những người khác thì quay về trước đi.”
Nghe được câu nói đó, Kim Mân Huyên đứng dậy ngay tắp lự rồi nói với thư ký Từ: “Vậy anh yên tâm mà chăm sóc cho Tinh Hà đi, lúc nào cần tôi qua thì cứ gọi điện thoại cho tôi ngay nhé.”.
||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||
Sau khi ra khỏi phòng bệnh thì cô ta lấy kính đen từ trong túi ra rồi mang vào. Khó khăn lắm cô ta mới nhận được một bộ phim truyền hình, cho dù bộ phim này có vốn đầu tư không nhiều nhưng ít nhất thì cô ta cũng có cơ hội được xuất hiện trước ống kính.
Thật ra thì rất lâu về trước, nhà họ Kim và nhà họ Cố là hàng xóm của nhau, mẹ Kim và mẹ Cố có quan hệ rất thân thiết cho nên qua lại cũng xem như thường xuyên. Rất nhiều lần Kim Mân Huyên theo mẹ của mình qua nhà họ Cố để chơi. Vẫn còn nhớ lúc học tiểu học, cô ta thường hỏi bài Cố Tinh Hà bởi vì anh luôn có thành tích học tập xuất sắc, anh sẽ chỉ dạy cho cô ta. Nhưng mà khi tuổi tác tăng lên thì Cố Tinh Hà thường cùng vài cậu bạn học đi đánh bóng, rất ít khi có ở nhà nên có nhiều lần cô ta đến nhà họ Cố chơi lại chẳng thể gặp được anh.
Vì thế cô ta đã từng thề rằng nhất định cô ta phải học cùng một trường đại học với Cố Tinh Hà, như thế thì khi gặp mặt anh ở trong trường là có thể bắt đầu qua lại rồi. Nhưng mà rất kỳ lạ là khi cô ta gặp Cố Tinh Hà ở khuôn viên trường đại học, thậm chí chủ động chào hỏi anh, còn anh thì chỉ gật đầu chào chứ không có nói gì nhiều.
Vẫn còn nhớ bạn cùng phòng có nói: “Hình như Cố Tinh Hà hơi quái gở, lạnh nhạt với mọi cô gái. Cậu thấy đó, trong mỗi trận đấu bóng rổ anh ấy luôn là người nổi bật nhất nhưng mà vào lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, có nữ sinh nào ngại ngùng đưa nước cho anh ấy thì anh ấy còn chả thèm nhìn luôn ấy chứ.”
Vì thế mà Kim Mân Huyên đã cố tình đi xem một trận đấu bóng. Ở trên hàng ghế khán giả, Giang Hi Thần trông rất thành thạo, mỗi lần đến chỗ nào đó đặc sắc thì đều sẽ đứng bật dậy và lớn giọng hò hét: “Hạ Thanh Hàn giỏi quá đi…”
Hạ Thanh Hàn thì giỏi chỗ nào? Trong cả trận đấu, rõ ràng người luôn thu hút sự chú ý nhất là Cố Tinh Hà kia mà. Kim Mân Huyên không hề chớp mắt mà nhìn Cố Tinh Hà đang chạy trên sân bóng, ánh mắt của cô ta dính chặt trên người anh.
Vào lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, Giang Hi Thần nhảy dựng lên rồi xông thẳng về phía trước nhất, khéo léo mà dạt các cô gái bên cạnh ra sau đó đưa nước suối cho Hạ Thanh Hàn. Anh ta chỉ mỉm cười mà nhận hết nước của mọi người đưa cho, chẳng từ chối một ai.
Chỉ có Cố Tinh Hà là đi thẳng sang một bên, lấy bình nước từ trong túi đựng bóng siêu to của mình sau đó vặn mở nắp rồi ngửa đầu tu ừng ực. Trông anh rất có khí thế của một hiệp khách cổ đại “uống rượu hay ăn thịt cũng phải sảng khoái” như thế. Nếu như cứ phải so sánh Cố Tinh Hà với một hiệp khách ở trong sách thì cô ta cảm thấy anh hẳn là Lệnh Hồ Xung. Bởi vì ở trong sách Lệnh Hồ Xung rất thích tiểu sư muội đã ở bên cạnh mình từ nhỏ đến lớn. Tại sao Cố Tinh Hà lại không thèm để ý đến cô bạn thuở nhỏ còn môn đăng hộ đối với anh là cô ta kia chứ?
Kim Mân Huyên đưa khăn lông qua cho anh, ra hiệu anh lau mồ hôi đi nhưng anh chỉ nhìn lướt qua rồi lắc đầu sau đó lấy một chiếc khăn ra từ cái túi đứng bóng to oạch kia của mình. Anh tùy tiện lau sơ mặt của mình rồi lại cất vào trong túi.
Cô ta chỉ nhìn thấy anh nhận một cuộc điện thoại, nói vài câu đơn giản sau đó đứng dậy, đi qua thì thầm nói gì đó với Hạ Thanh Hàn sau đó nhấc túi rời khỏi. Kim Mân Huyên cảm thấy có hơi buồn, ở đây nhiều bạn học như thế nên cho dù cô ta có mặt dày hơn đi chăng nữa thì cũng sẽ không tiếp tục quấy rầy anh.
Cố Tinh Hà không để ý đến bất kỳ cô gái nào, nếu nhìn theo một góc độ khác thì có nghĩa là anh vẫn chưa tìm được bạn gái, thế thì đây chẳng phải là một chuyện tốt hay sao? Như thế thì cô ta vẫn còn rất nhiều cơ hội.
Nhưng Cố Tinh Hà lại không đi từ phần rìa của sân bóng ra ngoài mà quay đầu lại đi vài bước, sau đó bước lên cầu thang rồi đi qua hàng rào chắn, anh lại đi tiếp lên phía trước, đi đến nói chuyện cùng một cô gái đang đứng ở bên đó. Kim Mân Huyên nắm chặt khăn lông đến mức các khớp xương của cô ta trắng bệch cả lên.
Anh thế mà lại còn nghiêng đầu nhìn chân của cô gái kia. Trông như thế này thì cô gái đó cũng chẳng xinh đẹp gì, hình như cũng không cao bằng cô ta. Trong cái ngành nghệ thuật của trường này mặc dù mọi người đều công nhận Giang Thần Hi là hoa khôi nhưng mà cô ta cũng có thể xem như là á khôi, chiều cao một mét sáu mươi tám, đôi chân thon dài, thân hình hoàn hảo kết hợp với mái tóc bồng bềnh, xoăn tự nhiên nên trông kiểu nào cũng rất thu hút. Không biết mắt nhìn của cái tên Cố Tinh Hà này thế nào mà lại thích một cô gái bình thường như thế. Nhưng mà bọn họ cũng không có nói với nhau được mấy câu
Từ phía xa nhìn lại thì thấy cô gái đó không có khách sáo với Cố Tinh Hà, cũng chẳng có vẻ gì là si mê và càng không có nụ cười khoa trương không gì sánh được, trông có vẻ không hợp cho lắm. Cố Tinh Hà cũng không có ở lại bao lâu, anh rời đi ngay sau đó. Thuận theo tầm mắt của cô gái kia thì Kim Mân Huyên nhìn thấy… Chẳng phải là đang nhìn Hạ Thanh Hàn sao?
Lúc này đây Giang Thần Hi và Hạ Thanh Hàn đang rất thân thiết với nhau, không biết là đang nói câu gì mà Hạ Thanh Hàn lại bật cười ha hả. Cô ta quay đầu nhìn lại lần nữa thì cô gái đó đã rời khỏi rồi.
Cũng may là thích Hạ Thanh Hàn, như vậy thì Kim Mân Huyên chẳng có chút ý kiến nào cả. Thứ nhất, đó không phải là tình địch của cô ta, thứ hai cũng có thể khiến cho Giang Thần Hi bận lòng đôi chút.
Sau khi tốt nghiệp đại học thì Kim Mân Huyên đầu tư vào một tiệm áo cưới nhưng mà cô ta cũng muốn có chút thành tựu nên chẳng hề do dự mà dấn thân vào giới giải trí.
Người quản lý gọi điện thoại đến cho cô ta: “Cô mau quay về studio đi, chiều nay phải làm cho xong công việc ở đây đấy.”
Kim Mân Huyên vội vàng gọi xe quay lại. Yêu đương rất quan trọng nhưng cũng không thể lơ là sự nghiệp được. Trong cái giới này nếu như làm không tốt thì không chắc có thể lọt vào mắt xanh của mẹ chồng tương lai. Cố Tinh Hà bị thương nghiêm trọng như thế, chắc chắn ba mẹ của anh sẽ quay lại, xem ra cô ta phải chuẩn bị trước quà gặp mặt rồi.
Kim Mân Huyên cứ mải mê suy nghĩ lung tung, trong đầu cô ta đã vẽ nên viễn cảnh kết hôn cùng với Cố Tinh Hà luôn rồi. Suốt những năm qua, anh luôn một thân một mình, là niềm ước ao hy vọng của các cô gái chưa chồng. Nhưng mà bọn họ sẽ không phải là đối thủ của cô ta. Từ nhỏ cho đến lớn, phàm là những thứ cô ta muốn có thì chưa bao giờ không có được. Cho dù là con người hay là món đồ chơi thì đến cuối cùng đều sẽ là của cô ta.
Nghĩ đến đây, Kim Mân Huyên bật cười đầy lạnh lùng.