Tinh Hà Rực Rỡ Vào Trong Giấc Mộng

Chương 71: Anh ấy quyết định yên lặng quan sát biến động




Sau khi bác sĩ đi khỏi thì Cố Sùng Văn quay trở lại phòng bệnh. Ông ta nhìn thấy Cố Tinh Hà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại nên quay sang nói với Từ Bân: “Thư ký Từ, phải sắp xếp các bác sĩ y tá giỏi nhất, nhất định phải trị cho Tinh Hà khỏe lại.”

“Vâng, xin ông cứ yên tâm.”

Nhìn thấy Cố Sùng Văn có hơi mỏi mệt nên Từ Bân đã chủ động nói với ông ta: “Ông đã trông nom suốt cả đêm, chắc chắn là mệt lắm rồi, hay là cứ để tôi trông cho, ông về nghỉ ngơi trước đi, khi nào cậu ấy tỉnh lại thì tôi sẽ gọi điện thoại báo cho ông sau.”

“Bác sĩ nói nó đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, chắc là do vẫn chưa tan hết thuốc mê đấy. Vậy thôi cứ để nó nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi về nhà kêu dì Vương nấu chút gì bồi bổ rồi mang sang đây cho nó.”

Sau khi Cố Sùng Văn đi thì phòng bệnh đặc biệt đã yên tĩnh trở lại. Hơn nửa giờ nữa trôi qua thì Cố Tinh Hà cũng dần tỉnh lại, bác sĩ có dặn dò là không được để cho anh ngủ vì thế thứ ký Từ mới ngồi bên cạnh giường liên tục gọi anh để anh có thể vượt qua.

Cố Tinh Hà vừa nhúc nhích là cảm thấy phía sau eo đau đớn vô cùng, còn tay trái thì hình như bị trói lại, không động đậy gì được.

“Tổng giám đốc Cố cậu đừng có nhúc nhích, tay trái của cậu bị gãy xương, sau eo thì bị thương, cậu cần phải tịnh dưỡng.”

“Bao lâu thì có thể khỏe lại? Chuyện tôi giao cho anh, anh đã làm xong chưa?”

Thư ký Từ gật đầu rồi nói: “Cậu cứ yên tâm đi, phó tổng giám đốc đã rời khỏi đây rồi, xem ra những lời mà bác sĩ nói khiến ông ta cảm thấy thỏa mãn lắm.”

“Vậy thì tốt, tiếp tục làm theo kế hoạch nhé.”

“Hợp đồng của bên khu Hà Yến đã được soạn thảo xong cả rồi, hậu kỳ công trình vẫn còn cần phải tiếp tục theo sát…”

“Được, anh kêu phòng công trình theo sát trước đi, có gì thay đổi thì phải báo cho tôi biết ngay.”

“Còn ba mẹ của cậu… Chắc hẳn là phó tổng giám đốc Cố đã báo cho họ biết rồi, giờ này thì có thể là họ đã trên đường trở lại rồi đấy.”

Mắt Cố Tinh Hà tối sầm lại, anh vươn tay phải ra rồi chậm rãi nói với thư ký Từ: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Điện thoại vừa được kết nối thì giọng nói gấp gáp của Cố Tâm Vũ truyền đến: “Tinh Hà à, con vẫn ổn đấy chứ?”

“Con uống say, lúc đi trên đường thì bất cẩn té ngã, chắc là phải nghỉ ngơi dưỡng thương mấy ngày, ba mẹ không cần lo lắng, cứ ở nước ngoài đi, không cần phải quay về đâu.”

“Vậy thì sao mà được chứ, con bị thương rồi mà, xảy ra chuyện lớn như thế mà con chẳng nói cho ba mẹ gì cả, nếu như không phải chú hai của con báo tin thì có phải con sẽ giấu ba mẹ luôn không? Bây giờ ba mẹ đã biết rồi mà cũng không thể quay về thăm con nữa à?”

“Thật sự không cần đâu, ba thấy đó, bây giờ chỉ là tạm thời con không thể nhúc nhích thôi, nói chuyện ăn uống vẫn bình thường mà. Nếu như ba không tin thì con gọi video cho ba xem nhé?”

Sau khi cuộc gọi video được kết nối, Cố Tâm Vũ mới có thể thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy con trai mình không cần phải cắm ống dưỡng khí để trợ thở, cũng không cần phải gắn nẹp.

“Ba xem đi, có phải vẫn khỏe hay không?”

“Trước nay con có say bao giờ, với lại sao lúc đó thư ký Từ không có ở bên cạnh con vậy?”

“Haiz, ba ơi, lúc đó con đi bàn hợp đồng, vì ký được luôn trong lần đầu nên con vui quá, lúc ra ngoài đi vệ sinh con bất cẩn hụt chân thôi. Không sao đâu mà, ba cũng thấy rồi đó, vài ngày nữa là con sẽ khỏe lại ngay ấy mà. Với lại từ năm đó khi mà ba giao trọng trách lại cho con thì có từng nghỉ ngơi đàng hoàng được lần nào đâu? Chi bằng nhân cơ hội này nghỉ ngơi vài ngày đi, được không ba?”

Sức khỏe của Cố Tâm Vũ không được tốt, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức cho nên Cố Tinh Hà không cho ông ấy quay về lúc này. Khi nhận được sự đồng ý của ba rồi thì anh mới cười rồi nói tạm biệt. Sau khi tắt điện thoại thì Cố Tinh Hà từ từ nhúc nhích cánh tay phải đã tê rần của mình sau đó anh lại khẽ di chuyển cánh tay trái đang không thể động đậy của mình, chỉ một động tác nhỏ đó thôi mà đã khiến anh đau đến mức mồ hôi chảy đầy đầu.

“Tinh Hà, em vào trong có được không?” Sau khi tiếng gõ cửa vang lên thì một giọng nữ ngọt ngào cũng truyền đến.