Cố Tinh Hà không muốn ở bệnh viện.
Nơi này tràn ngập mùi formalin khiến anh cảm thấy hơi ngột ngạt, quan trọng nhất là luôn có rất nhiều người kỳ lạ tới quấy rầy sự yên tĩnh của anh.
Đợi thuốc tê hoàn toàn hết tác dụng, anh lập tức bảo thư ký Từ sắp xếp cho anh về nhà.
Trong biệt thự ngoại trừ anh ra còn có dì Vương giúp đỡ nấu cơm và cả tài xế của anh nữa.
“Bác sĩ năm lần bảy lượt dặn dò cậu phải nằm cho đến khi nào bác sĩ nói cậu có thể đứng dậy mới thôi.”
Cố Tinh Hà vô cùng nghiêm túc: “Nhưng mà bác sĩ cũng nói tôi phải thường xuyên ngồi dậy một lát, đợi đến khi nào không còn đau lắm thì phải đi làm phục hồi chức năng, nếu không, tôi mãi mãi không đứng lên được.”
Thư ký Từ biết mình không cãi lại được anh nên đành phải thôi.
“Tổng giám đốc Cố, gần đây công ty tuyển vào một vài nhân viên mới, đang tiến hành đào tạo, trong đó có vài người thể hiện rất tốt, đến lúc mở cuộc họp lớn cho nhân viên mới, cậu xem thử xem.”
“Hạng mục phía thành phố Tây, anh phải giám sát chặt chẽ vào, Cố Sùng Văn vẫn luôn theo dõi hành động của chúng ta, không được để ông ta xen vào, nếu không chắc chắn hạng mục này sẽ công cốc.”
Nghĩ tới chuyện bên thành phố Tây khá phức tạp, anh lại nói thêm: “Hay là anh lại sắp xếp một chút, tạm thời ở lại chi nhánh công ty một khoảng thời gian nữa, giám sát, đôn đốc họ làm cho tử tế rồi hẵng về.”
“Nhưng bên cậu không cần tôi lo liệu nữa sao?”
“Nếu như có ứng cử viên phù hợp...” Cố Tinh Hà im lặng một lát, thời gian gấp rút, chạy đi đâu tìm người phù hợp đây?
Cơn đau từ eo lại truyền tới, anh nhắm mắt lại nói: “Anh đi làm việc đi, tôi mệt rồi.”
Thực ra ý chí của Cố Tinh Hà cũng được coi là kiên cường rồi.
Thư ký Từ nhìn dáng vẻ khó chịu của anh, anh ấy hơi không đành lòng, thiết nghĩ anh ấy vẫn nên mau chóng tìm ứng cử viên thôi.
Đột nhiên anh ấy nhớ tới cô gái mình nhìn thấy ở khu khu Hà Yến, vì cô gái kia mà Cố Tinh Hà bỏ lại hợp đồng quan trọng, đến cả thời gian quay về tiệc rượu chào hỏi một tiếng cũng không có mà vội vã rời đi ngay.
Mấy năm nay thư ký Từ thấy không ít nhân viên nữ, kể cả cái cô Kim Mân Huyên kia luôn tìm đủ cớ để tới, chỉ vì muốn Cố Tinh Hà để mắt đến mình.
Nhưng ngoại trừ xử lý việc công ra, Cố Tinh Hà đã bày tỏ thiện chí với ai bao giờ?
Vì thế cô gái kia là sự tồn tại rất đặc biệt, nếu như tìm cô làm trợ lý đặc biệt, chắc chắn Cố Tinh Hà sẽ mau chóng đứng dậy đi lại được nhỉ?
Lúc đó thư ký Từ đã âm thầm nghe ngóng, cô gái kia tên Mộng Viện.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, anh ấy đã có ấn tượng với cô rồi, bài thi của cô được viết ngay ngắn, sạch sẽ, mấy kiến nghị đưa ra cũng đáng chú ý.
Ban đầu trong phần phỏng vấn, mấy người mới cực kỳ ưu tú sẽ do chính tổng giám đốc đích thân kiểm tra.
Chỉ là khi ấy Mộng Viện gọi điện thoại cho phòng nhân sự, nói nhà mình xảy ra chuyện gấp, không thấy cô đến, thư ký Từ còn tiếc nuối mất một thời gian đấy.
Bởi vì từng nhìn thấy ảnh được dán trên CV của Mộng Viện nên lúc gặp ở khu Hà Yến, anh ấy cũng chỉ thấy hơi quen mắt, sau khi nghĩ kỹ lại, nhận ra người đó là cô, anh ấy còn vui vẻ không thôi đây.
Mối quan hệ giữa người với người đều cần duyên phận, điều này cũng nói nên duyên phận giữa Mộng Viện với Cố Tinh Hà không hề cạn.
Ban đầu thư ký Từ làm việc dưới trướng Cố Tâm Vũ, là cánh tay đắc lực của Cố Tâm Vũ, bây giờ lại giúp đỡ Cố Tinh Hà, anh ấy thấy sếp Cố nhỏ cũng giống như nhìn thấy cháu trai mình vậy.
Vì thế đứng ở góc độ nào đó mà nói, thư ký Từ cảm thấy Cố Tinh Hà không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc có thể yêu đương rồi.
Thư ký Từ gọi điện thoại ngay trong đêm, chỉ sợ Mộng Viện đã có sắp xếp khác.