Tĩnh Dậy Tôi Mang Thai Con Của Cương Thi

Chương 9




Cậu đặt tay lên làn da quái dị kia không động đậy, dường như đối phương cũng không động đậy, lẽ nào là người chết?

Tình huống này, cậu thà rằng là người chết.

Trương Khâu vừa hơi thở phào nhẹ nhõm, làn da dưới tay động đậy một cái, cảm xúc lạnh băng cứng rắn phân rõ từng khớp xương, là tay.

Lông tơ trên sống lưng lập tức dựng đứng, Trương Khâu không dám tiếp tục động đậy, nhưng đối phương trì trệ không có động tác khác, hai bên rơi vào giằng co. Vào giờ phút này thời gian trôi qua đặc biệt chậm, Trương Khâu cảm thấy ít nhất cũng phải mấy phút, nhưng trên thực tế không quá hai ba giây, đầu óc cậu hoạt động cực nhanh, tầm mắt đã hơi thích nghi với hoàn cảnh tối đen như mực, trên mặt đất hiện ra một thứ kết cấu kim loại chỉ có ở đèn pin, dựa vào phương hướng dưới tay, Trương Khâu nín thở, gần như cùng lúc hoàn thành động tác.

Rút ra cái tay đặt trên người đối phương, sờ dao găm giữa thắt lưng, lăn người một cái cầm lên đèn pin, mở ra chiếu vào đối phương.

Hai con mắt tối ôm bất động nhìn chằm chằm cậu, toàn bộ da thịt trên mặt đã bị phong hóa khô héo, Trương Khâu chẳng hề nghĩ ngợi giơ lên dao găm trong tay nhào qua, học bộ dáng của Ly Thù đâm vào mi tâm đối phương.

"Xì xì--"

Tưởng tượng rất hào nhoáng, kết quả dao găm đâm lệch, đâm vào trong hốc mắt trái của cương thi, cương thi tức giận gào xì xì, Trương Khâu vội vàng rút ra dao găm lui về sau, nhưng cương thi đã bổ nhào đến--

Trong nháy mắt cảm thụ được ranh giới giữa sống và chết, tốc độ của cương thi rất nhanh, lúc nhào qua, thậm chí còn mang theo gió to, một bàn tay khô héo móng tay sắc nhọn tấn công mặt cậu.

Sắp tèo rồi.

Lưng Trương Khâu dựa lên vách tường, tuyệt vọng đợi cái chết giáng xuống, lúc móng tay sắc nhọn trên bàn tay cách con ngươi cậu không quá một centimet thì chậm rãi dừng lại, Trương Khâu không dám chớp mắt, bỗng cương thi đối diện như bị dọa sợ, co rúm cúm núm thu lại móng vuốt, lập tức xoay người bỏ chạy.

Nhìn bóng lưng ấm ức của cương thi, cứ như vừa rồi bị cậu ức hiếp vậy.

Tình cảnh thế này còn tưởng tượng được vậy xác thực rất kì dị, Trương Khâu cảm thấy vào giờ phút này mình còn có thể nghĩ được cái này cũng thật sự có bản lĩnh.

Mồ hôi ướt trán, Trương Khâu tùy tiện lau hai cái, một tay chống trên mặt đất, bụng bỗng nhiên đau nhói, ngã ngồi xuống đất, bụng ngày càng đau dữ dội, không bao lâu trên đầu lại chảy ra một tầng mồ hôi lạnh to như hạt đậu, thân thể co rúm thành một cục, một tay Trương Khâu đặt lên bụng, cảm xúc phức tạp.

Chắc hẳn vừa rồi bị dọa.

Trương Khâu cắn răng, cố gắng hết sức chuyển hướng suy nghĩ để bản thân quên đi cơn đau trên bụng, lưng dựa lên tường, giơ đèn lên quan sát xung quanh, đằng trước một hàng bức tượng gốm màu sắc rực rõ, mặc hán phục, trên môi tô son đỏ, mặt rất trắng, trong tay mỗi bức tượng bưng nhạc cụ khác nhau, mặt đồng loạt nhìn về phía cậu.

Tượng gốm nhạc kĩ bồi táng, nhỏ hơn người thật, tầm một mét, nhưng ngũ quan sinh động như thật, số lượng lại nhiều, trong tình cảnh mộ tối đen như mực toàn bộ chúng nó đều nhìn về phía cậu, rất quái dị rất dọa người.

Cậu đau bụng, đứng lên không nổi, đối diện với ánh mắt của tượng gốm, càng nhìn càng cảm thấy những thứ này giống như vật sống, thậm chí bên tai còn nghe thấy tiếng nhạc diễn tấu uyển chuyển.

Thứ này có vấn đề.

Trương Khâu vội vàng soi đèn pin vào chỗ khác, di chuyển tầm mắt, tiếng diễn tấu bên tai nhạt dần đi đổi thành tiếng bước chân mất trật tự.

Sao lại có tiếng bước chân?!

Càng nghe càng chân thật, giống như chạy về phía này, Trương Khâu lập tức nghĩ đến thằng tư hóa điên, lập tức mặc kệ bụng đau, vội vàng dịch đến góc tường, tắt đèn pin, lập tức tầm mắt rơi vào trong bóng tối.

Cửa bị đẩy ra.

Trương Khâu nín thở, không dám thở, người đến bước chân lộn xộn.

"Đèn pin mất rồi, của anh còn không?"

"Trong túi còn có đèn pin dự phòng, anh tìm thử xem."

Thanh âm này sao quen tai thế nhể?

Két, chùm tia sáng chiếu một vòng, Trương Khâu nhìn thấy người đến lập tức vui mừng: "Anh Đại Mao!"

Hai người ở cửa sững sờ, vẫn là Trương Vu Thủy phản ứng nhanh, quét đèn pin về hướng phát ra thanh âm, thấy Trương Khâu làm ổ trong góc, hai người bước nhanh qua.

"Tiểu Khâu sao em lại ở đây? Không bị thương chứ?" Trương Đại Mao cũng chính là Trương Tác Cửu đỡ Trương Khâu lên.

Gặp được hai anh em vào lúc này, chưa bao giờ Trương Khâu biết ơn như thế.

"Không sao, chỉ đau bụng thôi." Trương Khâu sợ hai người nhìn tượng gốm, nhanh chóng nói: "Những tượng gốm này có vấn đề, nhìn lâu sẽ sinh ra ảo giác."

Trương Vu Thủy gật đầu: "Có lẽ trên người tượng gốm bôi thuốc gì đó có thể khiến người sinh ra ảo giác." Hắn nhìn bụng Trương Khâu, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: "Ra rồi lại nói tiếp."

Trương Khâu không nhìn thấy Trương Vu Thủy liếc nhìn bụng cậu, còn ngây ngô vui vẻ, gặp được người thân cuối cùng không cần một mình cậu chiến đấu trong kinh hoàng khiếp sợ nữa.

Ra khỏi mộ thất, Trương Vu Thủy đỡ Trương Khâu, Trương Tác Cửu đi ở đằng trước, trong tay cầm kiếm tiền xu, loại kiếm này Trương Khâu chỉ từng thấy trong truyền hình, sau này cậu từng tra, là dùng tiền xu của thời Thuận Trị, Khang Hy, Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh xiên thành, cũng được gọi là kiếm tiền ngũ đế, trừ tà cũng rất có tác dụng khi đối phó cương thi.

Hai bên trao đổi tin tức với nhau, Trương Khâu biết được mấy người thằng ba đánh ba cậu một gậy bây giờ còn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, lập tức tức giận nghiến răng nghiến lợi vang lên tiếng ken két, hận không thể đánh mấy người thằng ba một trận.

"...Em cũng đừng quá lo lắng, có ba anh ở đó, chú nhỏ sẽ không sao." Trương Tác Cửu đầu cũng không quay lại an ủi một cậu.

Hai người từ chỗ đám người bán bản đồ cho Kim lão đại mò theo đến xuống động trộm, Trương Tác Cửu giỏi kiếm pháp bùa chú, Trương Vu Thủy thăm dò vị trí phong thủy, trên đường đi tuy có sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.

Ba người đi được nửa tiếng, lúc này Trương Vu Thủy chỉ đường, dọc đường lại gặp được hai căn phòng nhỏ cạnh mộ thất chủ, phòng kho thóc lương thực, và phòng tượng gốm thái giám.

Phía cuối hành lang là một cánh cửa đá, hoa văn được khắc rất tinh xảo, hai bên trái phải có hai quái vật quỳ ngồi, quái vật cao ngang cửa, mặt người thân hổ vuốt diều hâu, nhìn chằm chằm vào ba người họ, Trương Khâu thấy Trương Tác Cửu muốn tiến lên trước, nhớ đến cánh tay của thằng ba vội vàng nói: "Anh cả, trước xem thử cánh cửa này có bôi lớp nhiên liệu dễ cháy gì lên hay không đã."

Trương Tác Cửu bị ngăn lại, quay đầu nhìn Trương Vu Thủy, Trương Vu Thủy móc từ trong túi ra một xu tiền đồng bắn lên, chỉ nghe thấy ting một tiếng, tiền xu đã kẹt trên cánh cửa đá. Trương Khâu nhìn há hốc mồm, không ngờ Trương Vu Thủy khí chất không nhuốm bụi trần lại có lực tay ghê gớm như vậy.

"Không sao."

Trương Tác Cửu đẩy cửa ra, Trương Vu Thủy đứng ở cửa quan sát một vòng có hơi thất vọng lắc đầu: "Không phải mộ thất chủ."

Không phải mộ thất chủ không có pháp khí bồi táng.

Trương Khâu thấy mộ thất này to hơn nhiều phòng nhỏ cạnh mộ thất chủ vừa mới đi qua, quan tài ngọc thạch màu vàng đặt chính giữa, loại quan tài ngọc thạch màu vàng này cũng được tính là quy cách Hoàng trường đề thấu, xung quanh chất đầy vàng bạc đồ ngọc, thật sự rất giống mộ thất chủ, nếu đây không phải, thật sự không tưởng tượng được mộ thất chủ của chủ mộ sẽ là kiểu thế nào.

"Mộ có hai tầng, cơ quan mê cung trùng lên nhau, còn thiết lập mộ thất giả, nếu nắp quan tài đã mở ra, đồ bên trong ai cũng đừng nghĩ cầm đi được." Trương Tác Cửu đóng lại cửa đá.

"Anh Đại Mao, bên trong có cương thi?"

Trương Tác Cửu gật đầu: "Bây giờ chưa phải, huyết thi hút dương khí người sống sẽ trở nên cực kì đáng gờm."

Trương Khâu lập tức hiểu rõ, vào thời cổ đại vật phẩm có giá trị cao sẽ được mang theo bên người cổ nhân, mà loại trộm mộ như Kim lão đại, sau khi xuống mộ tìm được mộ thất chủ nhất định sẽ mở quan tài, một khi quan tài vừa mở huyết thi bên trong sẽ nhảy ra vậy là đi tong.

Chủ mộ vì để phòng trộm mà chuẩn bị rất chu đáo.

Họ bây giờ ở tầng dưới, không biết mộ thất chủ chân chính có phải ở tầng trên hay không. Trương Khâu còn chưa nói ra miệng, đá phiến trên đỉnh đầu bỗng nhiên rủ xuống một cái đầu, Trương Tác Cửu đẩy Trương Khâu một cái, phía trên có một người nhảy xuống, Trương Khâu vừa đứng vững, đã thấy Trương Tác Cửu đánh nhau với người rớt xuống.

"Đợi đã, anh Đại Mao người mình." Trương Khâu vừa thấy người đến vui vẻ nói: "Ly Thù."

Ly Thù thấy Trương Khâu bình yên vô sự toàn bộ sát khí trên người biến mất. Trương Khâu giới thiệu ba người với nhau, lại hỏi Ly Thù: "Đám Kim lão đại đâu?"

"Đi chỗ khác rồi." Ly Thù nhìn anh em nhà họ Trương, kéo Trương Khâu đến bên cạnh mình: "Tôi biết mộ thất chủ ở chỗ nào."

Trương Tác Cửu nghe vậy trên mặt mang theo vui mừng, Trương Vu Thủy nhìn Ly Thù không nói gì, chỉ gật đầu.

Họ vừa rồi di chuyển từ trên nóc hầm đến tầng một, trực tiếp xuất hiện ở chính giữa ngã tư. Ly Thù kéo tay Trương Khâu, nói: "Đừng tách ra."

Trương Khâu chẳng hiểu sao lại đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu ừ một tiếng.

Trương Vu Thủy nhìn đường Ly Thù đi, nói: "Mê cung."

Ly Thù đầu cũng không quay lại, dắt Trương Khâu, dưới chân đi rất khéo léo, Trương Vu Thủy biết đây là đang tránh né một vài cơ quan, lúc hắn và anh cả xuống mộ đã trúng rất nhiều mê cung của ngã tư này, địa hình rất phức tạp, bây giờ Ly Thù dẫn đường có một vài cái giống hắn vừa rồi đi qua lại có một vài cái không phải.

Đi tầm một tiếng, Trương Khâu càng đi về sau càng mê hồ, cũng không cố nhớ phương hướng xung quanh nữa, nắm chặt tay Ly Thù đi sát theo sau.

"Đến rồi."

Lúc này Trương Khâu mới phát hiện bốn người họ đang đứng xung quanh một miếng gạch lát nền hình tròn, gạch lát nền hình tròn giống như điểm giữa của ngôi mộ lớn này, nhưng xung quanh không có mộ thất, toàn bộ đều là hành lang, rất nhiều hướng đi.

"Ở bên dưới?" Trương Vu Thủy cũng đã nghĩ ra.

Ly Thù gật đầu, thanh âm lạnh lùng: "Bên dưới là lưỡi dao nhọn."

"Không thể xuống bên dưới trước rồi đi đến chỗ này?" Trương Khâu hỏi xong nhìn vẻ mặt Ly Thù liền biết không thể nào: "Vậy phải làm sao?"

"Dây thừng." Ly Thù nhìn ba lô sau lưng Trương Tác Cửu.

Trương Tác Cửu lấy ra dây thừng từ trong ba lo đưa cho Ly Thù, Trương Khâu thấy Ly Thù cầm dây thừng tốc độ rất nhanh nhảy xuống từ chính giữa vòng đệm, vòng đệm chuyển động, xoay ngược một cái không thấy bóng dáng Ly Thù nữa, Trương Khâu bị dọa hết hồn, gọi: "Ly Thù, Ly Thù anh còn ở đây không?"

Thanh âm vang vọng khắp hành lang, chỉ duy nhất không có câu trả lời của Ly Thù.

Trương Tác Cửu sợ Trương Khâu làm việc ngốc nghếch rớt xuống dưới, ra tay ngăn lại, Trương Khâu chỉ đành dùng một tay đè xuống vòng đệm, từ khe hở chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen, gì cũng không có, bỗng chốc trong lòng lạnh buốt, cứ như vậy Ly Thù không còn nữa? Sao có thể chứ!

Bỗng một đôi mắt đỏ tươi từ bên dưới nhìn chằm chằm cậu.

Đôi mắt này--

Khoe thôi chứ chả có ý gì đâu