Cả người Trương Khâu chấn động, Trương Tác Cửu bên cạnh hỏi: "Tiểu Khâu, sao vậy?"
"Không, không sao."
Theo bản năng giấu giếm suy nghĩ trong lòng, Trương Khâu hơi ngây ngẩn, trong đầu chỉ có đôi mắt đỏ tươi kia và đôi mắt dưới lòng đất Cô Mạc Quốc Tần Lĩnh trùng lên nhau. Nói ra thì, ban đầu vừa thấy đôi mắt kia đã ngất xỉu, sau này lại giống như đang nằm mơ, trừ lúc mới bắt đầu lái xe trong mơ có hơi đau, tổng thể vẫn rất được, nhưng tất cả tiền đề là nằm mơ, trong mơ xảy ra quan hệ với đàn ông, sau khi sướng xong, cậu có lẽ sẽ kinh ngạc dao động vấn đề tính hướng của bản thân, tương lai có lẽ sẽ tìm bạn trai thử xem, mà không phải như bây giờ, đối phương là cương thi, và một thằng đàn ông như cậu lại mang thai.
Vừa nghĩ vậy, trận lái xe trong mơ kia chẳng hề tốt đẹp nữa, thậm chí có thể dùng tai nạn xe đến để hình dung.
Trương Khâu hơi lơ đãng, bàn đá dưới tay lay động một cái, dọa Trương Khâu run rẩy nhanh chóng thu tay về.
Bàn đá bị đẩy ra, Ly Thù từ bên dưới đi lên, động tác lưu loát, Trương Khâu thấy Ly Thù theo bản năng lùi về sau hai bước, chân mềm nhũn ngã ngồi trên đất, Ly Thù ném ánh mắt qua, giọng nói mang theo quan tâm: "Sao thế?"
Cảm xúc trong đầu Khâu Tự rối loạn, theo bản năng sờ mũi, lắc đầu: "Không sao." Rồi gượng gạo dời chủ đề: "Bên dưới có thứ gì khác không?"
Ly Thù nghe thấy vậy, hai mắt nhìn chằm chằm Trương Khâu, Trương Khâu bị nhìn có cảm giác mình đang phạm lỗi, lập tức rén.
Trương Vu Thủy hứng thú liếc nhìn hai người, phát biểu nói: "Hai người có khúc mắc gì, đợi xuống trước rồi hãy nói."
"Hai người xuống trước." Ly Thù một tay quấn dây thừng, kéo thẳng ra, ra hiệu hai người kéo dây thừng đi xuống.
Trương Tác Cửu nhìn thân thể gầy gò của Ly Thù ra hiệu hai người đổi vị trí, nhưng Ly Thù không nói gì, ánh mắt tỏ ý không cần. Trương Vu Thủy xuống đầu tiên, Trương Tác Cửu muốn bộc hậu để Trương Khâu xuống trước, Ly Thù lúc này mở miệng: "Đợi lát nữa tôi mang cậu ta xuống."
Trương Khâu trên đất nghe thấy Ly Thù nói vậy, có hơi sợ hãi muốn phản bác, nhưng đối diện với ánh mắt Ly Thù, cậu lập tức rén, không khỏi tức giận đập đất, sao mình không có tiền đồ vậy chứ!
Hai anh em nhà họ Trương hành động nhẹ nhàng nhanh nhẹn men theo dây thừng trượt xuống, trên mặt đất chỉ còn lại Trương Khâu và Ly Thù.
Trương Khâu lén lút đánh giá Ly Thù, hai ông anh cậu thoạt nhìn không nhẹ, Ly Thù lại chỉ dùng một tay bộ dáng không hề phí sức, có hơi đẹp trai.
"Cậu đang sợ tôi." Ly Thù bỗng nhiên lên tiếng.
"Không có." Trương Khâu nuốt nước miếng.
Ly Thù nhìn chằm chằm đám lông xù trên đầu cậu, Trương Khâu bị ánh mắt nóng bỏng của đối phương làm cho đỡ không nổi sắp nói thật, muốn chất vấn Ly Thù rốt cuộc có phải cương thi ngàn năm Cô Mạc Quốc kia không, Trương Tác Cửu bên dưới gọi: "Chúng tôi đã xuống rồi."
Trương Khâu nhát gan vừa có được cam đảm giờ lại như quả bóng xì hơi, cúi đầu nhìn sao cũng thấy rất đáng thương.
Khóe môi Ly Thù nhếch lên, nhưng Trương Khâu lại không nhìn thấy, chỉ để mặc bản thân rơi vào trong cơn giận vô tận vì không biết cố gắng, một thằng đàn ông như cậu sao có thể nhát như thế! Bình thường cậu không có nhát như vậy!
Tất cả là do Ly Thù!
Trương Khâu giận dỗi xong ở trong lòng, thì cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo xoa đầu cậu, lập tức kinh ngạc, cứng đờ ngửa cổ lên thấy Ly Thù đang nhìn cậu.
"Ôm eo tôi."
Cái quỷ gì thế?!
Ly Thù thấy Trương Khâu bất động, một tay chặn ngang eo Trương Khâu, cả người Trương Khâu ngã vào trong cái ôm cứng rắn lạnh lẽo, chóp mũi đều là mùi hương của Ly Thù, trong đầu như bị nhét hồ dán, còn chưa mở miệng nói chuyện, Ly Thù đã ôm cậu giẫm lên bàn đá, trong khoảng khắc mất trọng lượng cánh tay Trương Khâu theo bản năng ôm chặt Ly Thù, cả gương mặt chôn vào trong.
Trong bóng tối, khóe môi Ly Thù cong lên.
Dây thừng hơi ngắn, Ly Thù ôm Trương Khâu đung đưa trong không trung hai cái, dọa Trương Khâu thiếu chút nữa gào khóc, hận không thể dán cả người lên người Ly Thù.
Trương Vu Thủy và Trương Tác Cửu ở bên dưới nhìn hai người đung qua đưa lại, luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không nói rõ được.
Ly Thù nhẹ nhàng nhảy lên mặt đất, mấy giây trôi qua, Trương Khâu lúng ta lúng túng buông Ly Thù ra, khụ rồi khụ, rất đường hoàng, giống như người bị dọa núp trong lòng Ly Thù không phải cậu: "Ha ha, đã đủ người, nhanh đi thôi!"
Họ đứng ở rìa hành lang trong lòng đất, đằng trước cắm lưỡi dao dày đặc tầm 10 mét , không biết là từ chất liệu gì, mấy ngàn năm rồi thế mà vẫn sắc bén và tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, chỉ cần có người đoán sai vị trí mộ thất, giẫm xuống bàn đạp sẽ bị lưỡi dao sắt bén xuyên qua người, trở thành một xiên thịt chân chính.
Nhưng bây giờ họ đã xuống được, nguyên vẹn, may mà có Ly Thù.
Nghĩ đến đôi mắt kia, lại nhìn lưỡi dao sắc bén dày đặc tầm 10 mét dưới bàn đá, người bình thường sao có thể không bị gì, suy đoán trong lòng Trương Khâu ngày càng nhiều.
Họ men theo hành lang đi ra, Trương Khâu mới phát hiện phía trên cùng tường đá hành lang cắm một con dao găm, toàn bộ dao găm được cắm vào, chỉ giữ lại chuôi dao, bên trên cột một sợi dây thừng, Ly Thù dùng phương pháp này để họ đi xuống.
"Theo sát tôi." Thanh âm Ly Thù hơi lạnh lẽo, có chút bất mãn khi Trương Khâu vẫn luôn lơ đãng.
Trương Khâu ngoan ngoãn ồ một tiếng, nói xong lại buồn bực bản thân trả lời theo bản năng.
Bước ra khỏi hành lang, Trương Khâu chấn động quên đi xoắn xuýt vừa rồi.
Hành lang đằng trước dài hẹp, nhưng lại rất tinh xảo xa xỉ, dưới chân trải gạch lát nền bằng đá ngọc cẩm thạch, bên trên khắc hoa văn, đỉnh đầu mái vòng trong suốt, bên trong không biết chứa gì, di chuyển sáng lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời, ánh sáng trên đỉnh chiếu lên vách tường, giống như rải đầy ánh sao, ánh sáng lấp lánh trong veo rất rực rỡ.
"Này cũng quá khoa trương rồi!"
Trương Vu Thủy thấy cảnh này vẻ mặt hơi ngẩn ngơ, Trương Tác Cửu cũng rất kinh ngạc, nói: "Vào thời cổ đại có khi phải tốn thời gian mấy chục năm để xây dựng hoàng lăng, nhưng cách thức thế này cho dù lăng mộ hoàng đế cũng rất ít thấy, quá chấn động."
Hành lang ngàn mét, mỗi viên gạch dưới chân hoa văn giống y sì nhau, khắc rất tinh xảo, màu sắc ngọc thạch tương tự nhau, gần như tìm không ra màu khác, công trình như vậy không biết phải tốn bao nhiêu mồ hôi và máu của cung nhân xây dựng.
Đi được mấy mét, hai bên vách tường bắt đầu xuất hiện nét bút, màu sắc rực rỡ tươi đẹp, phong cảnh nhân vật dưới nét bút rất sinh động, nội dung hai bên trái phải liên kết với nhau.
Trương Khâu nhìn không chớp mắt, nội dung nét bút vẽ về cuộc sống hằng ngày của chủ nhân mộ, đầu tiên cậu đoán như thế, nhưng càng xem về sau càng không giống, đầu tiên là một nhóc con dễ thương, nhưng nhóc con vẻ mặt rất nghiêm túc, trông cách ăn mặc và khí thế thì không giống trẻ con nhà bình thường, quả nhiên, nhóc con không thích cười này chính là hoàng thái tử.
Căn cứ vào bức tranh vẽ trên tường tính thời gian, kiến thức lịch sử của Trương Khâu còn ổn, mấu chốt mới thi xong kì thi tuyển sinh sau đại học nên trí nhớ vẫn còn.
Nhóc con này chắc hẳn là Hán Chương Đế Lưu Đát.
Hán Chương Đế (chữ Hán: 漢章帝; 56 – 9 tháng 4 năm 88), là vị Hoàng đế thứ ba của nhà Đông Hán, và là Hoàng đế thứ 18 của nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc, trị vì từ năm 75 đến năm 88.
"Không đúng! Đây không phải mộ của Hạ Bì Huệ vương?"
Trương Tác Cửu tiếp lời: "Đi tiếp về sau xem sao."
Đi chưa được mấy bước phong cách hội họa thay đổi, so với sự nghiêm túc vừa rồi thì trở nên dịu dàng hơn, trong tranh xuất hiện một người đàn ông dịu dàng xinh đẹp, nhìn không ra tuổi tác của người đàn ông, lúc cười lên trông rất dịu dàng, ở bên tiểu thái tử nói chuyện lên lớp, sau này tiểu thái tử đăng cơ, người đàn ông quỳ bên chân tiểu thái tử, mặc dù tiểu hoàng đế tuổi còn nhỏ nhưng vẻ mặt nghiêm túc, thông qua bức tranh trên tường còn có thể cảm nhận được áp lực.
Nội dung về sau của bức tranh trên tường chính là cuộc sống hằng ngày của tiểu hoàng đế và người đàn ông, người đàn ông luôn bên cạnh tiểu hoàng đế, một tấc cũng không rời, cho dù ngủ cũng ngủ trên long sàng.
"Người đàn ông này mới là Hạ Bì Huệ vương chủ nhân ngôi mộ." Trương Khâu căn cứ nội dung lịch sử không rõ ràng suy đoán, nhưng không biết có phải do mình có hơi cong hay không, nên bây giờ nhìn tiểu hoàng đế và Hà Bì Huệ vương trong bức tranh trên tường luôn cảm thấy là lạ, không khỏi phỉ nhổ mình ở trong lòng, đầu óc đen tối, bộ không thấy tiểu hoàng đế mới chín, mười tuổi à.
Càng về sau, tiểu hoàng đế trong tranh tuổi tác dần lớn, vóc dáng thon dài, mặt vẫn giống lúc nhỏ, nhưng nghiêm túc cay nghiệt hơn, chỉ khi đối diện với người đàn ông khí chất cả người sẽ trở nên thay đổi, chẳng qua Trương Khâu cứ cảm thấy tiểu hoàng đế này có hơi quen mắt, có điều Hạ Bì Huệ Vương không có gì thay đổi, cứ như một mình tiểu hoàng đế uống thuốc tăng trưởng vậy.
Trương Tác Cửu nhìn chằm chằm tiểu hoàng đế 14 15 tuổi trong mắt lóe qua ngạc nhiên nghi ngờ, xoay đầu nhìn thằng em trước mặt, nhưng không nói gì.
Họ cách cửa lớn mộ thất ngày càng gần, tiểu hoàng đế trong bức tranh trên tường cuối cùng đã lớn.
Trương Khâu nhìn tiểu hoàng đế lúc lớn bỗng nhiên hốt hoảng, phối gương mặt Trương Vu Thủy vào, kinh ngạc há hốc mồm.
"Anh, anh hai--"
Trương Vu Thủy đứng trước bức tranh trên tường, đối diện với ánh mắt nghiêm trang của tiểu hoàng đế phía sau, hai người quả thực y sì nhau, nếu nói là một người cũng không tính quá lố.
"Đã đến." Ly Thù đứng trước cửa mộ nói.
Trương Khâu mới phát hiện dọc đường đi nhìn quá nghiêm túc, lúc này đã đến cửa mộ thất. Giai đoạn đầu thời nhà Hán bị nhà Tần ảnh hưởng, dùng màu đỏ đen để tôn lên thân phận cao quý, cửa lớn mộ thất sơn hai màu đen đỏ, gỗ được khắc hoa văn, thế nhưng đến bây giờ vẫn không có dấu hiệu bị mục nát, hai cánh cửa son khép lại, thoáng chốc, tựa như trở về ngàn năm trước trong cung đình nhà Hán.
Trương Vu Thủy trở lại bình thường, không rõ thần sắc trong mắt, đưa tay lên nhẹ nhàng đẩy ra hai cánh cửa son, giống như sợ hãi quấy rầy người bên trong.
Trương Khâu cảm thấy anh hai lúc này có hơi là lạ, theo bản năng nhìn Ly Thù, Ly Thù giống như biết cậu hỏi gì, đáp lại cậu bằng một ánh mắt yên tâm, đưa tay ra thản nhiên kéo lấy tay cậu.
Trương Khâu:...
Đâu có muốn kéo, ôm, nâng cao!
Bỏ đi. Trương Khâu đối diện với ánh mắt của Ly Thù, lại bắt đầu hèn, anh vui là được.
Cửa chậm rãi mở ra, mộ thất tối đen chỉ trong một giây sáng bừng lên, dọa Trương Khâu rụt cổ, Ly Thù bấm tay Trương Khâu, ý là không cần sợ.
"Không có sợ." Trương Khâu nhỏ giọng lẩm bẩm, trong lòng lại trở nên an tâm.
Trương Vu Thủy đã đi vào.
Mộ thất rất lớn, quan tài còn chưa thấy, đập vào mắt là một bức bình phong, toàn bộ tranh thêu lụa được dùng chất liệu trong suốt dán lại, Trương Khâu còn chưa kịp cảm thán tơ lụa dùng chất liệu gì mà trải qua cả ngàn năm còn chưa mục, cậu di chuyển toàn bộ ánh mắt lên nội dung trong tranh.
Trong lòng sốc tận ốc 'Ôi vãi, tui biết tiểu hoàng đế cong mà', cậu nghĩ lẽ nào do mình thật sự cong rồi, cho nên mới có thể kết nối liền mạch nhận biết người đồng đạo.
Rồi bị cách nghĩ của bản thân dọa sợ.
Bức tranh trong tấm bình phong rất lớn, tiểu hoàng đế đang đè hoàng thúc của hắn làm chuyện ưm ưm a a, hai người mặc hán phục nên không lộ ra gì cả, nhưng nội dung trong tranh có thể khiến người mặc đỏ tim đập biết rõ đang làm gì.
Bố cục phía sau tấm bình phong giống như một gian tẩm điện, có một vài bài trí hiển nhiên đã từng xuất hiện trong tẩm cung của tiểu hoàng đế trong bức tranh trên tường.
Như vậy suy ra, quan tài của Hạ Bì Huệ vương chắc hẳn ở phía sau.