Tĩnh Dậy Tôi Mang Thai Con Của Cương Thi

Chương 8




Cách nói của Ly Thù cũng không khiến mấy người Kim lão đại nửa đường bỏ cuộc, còn trở nên hung ác tàn nhẫn hơn, vô cùng chấp nhất với ngôi mộ này.

Cánh tay thằng ba đã tiêu độc băng bó xử lý xong, Kim lão đại hỏi: "Có thể đi không? Có thể đi thì đi, bây giờ vất vả tí, đợi bảo bối vào trong tay, đủ cho chúng ta nằm ăn chơi ba đời."

Loại công việc này nếu không kiếm được đồ quý thì thôi, nhưng kiếm được rồi, cả đời không làm việc cũng có thể sống sung sướng.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Cách nói của Kim lão đại hiển nhiên cổ vũ mấy người thằng ba, nghĩ đến ngày tháng nằm trên tiền, chút đau đớn trên người cũng không tính là gì, vả lại họ đã đến cửa, cứ như vậy tay không trở về rất ấm ức.

Ly Thù thấy vậy không nói chuyện, lần này anh chủ động đi đầu, quay đầu nhìn Trương Khâu: "Theo sát tôi."

Đây là lời Ly Thù lặp lại nhiều nhất với cậu sau khi xuống mộ, nhưng cậu không thấy phiền, mà thấy rất yên tâm, gật đầu theo sát sau lưng Ly Thù.

Lúc này Kim lão đại gọi Trương Khâu lại, bảo thằng tư ném một vài đồ tiếp tế cho cậu, đèn pin hai miếng bánh quy khô và một chai nước còn có một cây dao găm.

Trương Khâu giắt dao găm ở thắt lưng, một tay ấn ở bên trên, một tay khác mở đèn pin, theo Ly Thù vào cửa. Hành lang sau cửa tinh tế tỉ mỉ hơn, trên mặt tường gạch khắc hoa văn tinh xảo, phiến đá dưới chân cũng lớn hơn.

Đi chừng 10 phút thì đến ngã tư đường, Ly Thù xoay đầu nhìn Kim lão đại.

"Bản đồ."

Kim lão đại theo bản năng ấn túi bên lồng ngực, do dự một lát rồi móc ra, trên miệng lại nói: "Thằng em Ly Thù này lúc đầu hợp tác đã nói, mọi người lấy thứ mình cần, mày cầm đồ của mày, anh em tụi tao—"

"Tôi không hứng thú." Ly Thù nói dứt khoát.

Trương Khâu ở bên cạnh tò mò, Ly Thù không giống người xuống mộ vì đồ cổ tiền tài, trong mộ này rốt cuộc có cái gì đáng để Ly Thù đến.

Cậu ngày càng tò mò về Ly Thù, thân thủ tốt, lại rất đẹp, tên cũng rất kì lạ, thần bí.

Kim lão đại lấy bản đồ ra, thằng hai bên cạnh mở đèn pin, Kim lão đại càng nghiên cứu càng nhíu chặt mày, giống như có thể kẹp chết một con ruồi, Trương Khâu vừa thấy đã biết xảy ra vấn đề, không khỏi hỏi ra miệng: "Sao thế?"

Lần này không có ai giận dữ với Trương Khâu, mấy giây trôi qua, trên trán Kim lão đại đã chảy ra một tầng mồ hôi, đôi mắt bức thiết lướt qua trên bản đồ, thậm chí lật qua lật lại xem bản đồ, nhưng càng xem mặt càng trắng, mồ hôi trên trán to như hạt đậu trượt xuống dọc theo gò má.

Ly Thù tiến lên trước rút ra tấm bản đồ trong tay Kim lão đại, mấy người thằng hai ở bên cạnh không dám nói một lời, Trương Khâu vây quanh bên cạnh Ly Thù nhìn bản đồ. Tấm bản đồ này được vẽ tay, niên đại lâu đời, người vẽ bản đồ lúc đó có lẽ quá vội vã, vẽ rất nguệch ngoạc, chỗ này thêm một nét chỗ kia thêm một gạch, nhưng cho dù như vậy, Trương Khâu cũng nhìn ra manh mối.

"Trên bản đồ không có cánh cửa kia." Trương Khâu khẳng định nói, hành lang ngoài cửa trên bản đồ là tuyến đường thẳng, cửa chữ đinh, nét màu đen trọng điểm vẽ đi về bên trái, nhưng lúc này họ dọc theo hành lang ngoài cửa đi đến điểm cuối chỉ có một cánh cửa, không hề có cửa chữ đinh.

Thanh âm Kim lão đại lúc này rất khàn: "Nhưng, nhưng phương hướng xuống mộ là đúng, ngay cả đám nhện trên mặt đất cũng đúng."

"Đại ca rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Thanh âm thằng hai mang theo luống cuống.

Bầu không khí thoáng chốc trở nên quái dị, hành lang cũng lạnh hơn vừa rồi, mọi người hoảng loạn, trong lòng không ngừng bổ não suy đoán, thấy Ly Thù nhét bản đồ vào trong lòng Kim lão đại: "Phần bản đồ này nói rõ đã từng có người vào trong mộ, nhưng chúng ta chưa từng thấy thi thể và hang động."

Kim lão đại bừng tỉnh, gã nói mà ắt hẳn có chỗ nào đó kì lạ.

Nếu phần bản đồ này là thật, dựa theo lời thổ phu tử kia, họ chắc chắn sẽ gặp thi thể của nhóm thổ phu tử xuống mộ mười năm trước, còn có động trộm bên dưới đám nhện, gã đã phái đám thằng ba tìm kiếm xung quanh một vòng cũng không tìm được động trộm bị chôn lấp.

*Thổ phu tử là cách gọi ở khu vực Hồ Nam dành cho những kẻ đào trộm mộ.

"Nhưng, nhưng chúng ta tìm thấy hố, chúng ta đang ở trong hố." Kim lão đại nhìn Ly Thù, bức thiết muốn từ chỗ Ly Thù nhận được đáp án.

Ly Thù đoán được nguồn gốc phần bản đồ này, nhìn quanh các phương hướng hành lang của ngã tư.

"Xem ra chủ nhận xây dựng ngôi mộ này tốn rất nhiều tâm tư." Ly Thù nhìn Kim lão đại không ngừng nghi ngờ mình: "Lúc chúng ta ở trên mặt đất đã tìm sai chỗ."

"Sao có thể chứ? Rõ ràng có đám nhện--" Kim lão đại ngập ngừng, gã cũng là thổ phu tử có nhiều kinh nghiệm, vừa rồi nghĩ sai lệch, lúc này được Ly Thù chỉ điểm, bỗng hiểu rõ, nhưng kết luận khiến gã không thể tin nổi: "Ý mày là có hai đám nhện, nhưng la bàn không chỉ sai phương hướng."

Ly Thù chỉ lạnh lùng nhìn Kim lão đại, Kim lão đại mồ hôi lạnh đầy người, từ trong túi lấy ra la bàn xem thử, la bàn chuyển động lung tung không ngừng.

"Bốn mặt được núi bao bộc, chúng ta vừa bước vào chỗ này phương hướng đã trở nên rối loạn."

Trương Khâu nhớ lại địa hình trên mặt đất, bốn núi nhỏ có kích thước xêm xêm, sáng sớm họ leo một núi, buổi chiều đến vị trí bây giờ, nếu nhận sai phương hướng, cộng thêm Kim lão đại hoàn toàn kiên định tin tưởng vào bản đồ của gã, xác thực sẽ giống như phán đoán của Ly Thù.

Kết quả đi sai đường còn tốt hơn bị quỷ đánh tường, nếu không phải Ly Thù nhắc nhở, họ tin tưởng mình bị quỷ đánh tường rồi tự mình dọa chết mình, đây chính là chiến thuật tâm lý, dù sao bầu không khí trong mộ cũng rất u ám ngột ngạt.

"Đi." Ly Thù thản nhiên kéo lấy tay Trương Khâu.

Trương Khâu: "...."

Tuy hai người đàn ông tay kéo tay có hơi gay gay, nhưng trong tình cảnh thế này, cậu thà rằng mùi gay xông lên tận trời!

Ly Thù chọn đi thẳng, Kim lão đại có hơi do dự, mở miệng nói: "Thằng em Ly Thù này, dựa theo vị trí của chúng ta bây giờ, cùng với phân tích của mày, vậy chúng ta nên đi con đường bên trái, chỉ cần đi ngang qua sẽ đến nơi của đám thổ phu tử 10 năm trước, như vậy bản đồ sẽ có tác dụng."

Cổ nhân xây dựng tòa nhà cung điện đều sẽ chú trọng đối xứng, mộ dưới lòng đất cũng không ngoại lệ, xưa nay có cách nói dù chết rồi cũng phải giống như khi còn sống, chính là nói khi còn sống như thế nào, sau khi chết cũng sẽ xây dựng cho mình cung điện trong lòng đất có kết cấu giống lúc còn sống.

Ly Thù xoay đầu, miệng nhếch lên nở nụ cười châm chọc, độc mồm độc miệng nói: "Nếu ông vội đi bầu bạn với họ thì cứ tự nhiên."

Kim lão đại da mặt co giật nhưng không dám nói gì nữa, chỉ đau thịt khi bản thân tốn một khoản tiền lớn mua bản đồ nhưng xuống hố lại chẳng có tác dụng gì.

Đám người họ đi thẳng về phía trước không biết bao lâu, không nhìn thấy điểm cuối của mộ đạo, đằng trước vĩnh viễn là một mảnh đen thùi lùi, giống như quái vật há to miệng đợi họ tự chui đầu vào lưới. Càng đi càng sợ hãi, thằng hai ở phía sau nhỏ giọng nói: "Mấy người có nghe thấy thanh âm gì không?"

"Tiếng *** còn không có, đừng tự mình dọa mình nữa." Kim lão đại không kiên nhẫn nói.

Trán thằng hai chảy mồ hôi lạnh, nhưng không dám quay đầu lại, cà lăm nói: "Đại, đại ca rộp rộp..."

"Chỗ nào--" Kim lão đại tắt tiếng.

Rộp rộp....

Thanh âm dần dần từ xa đến gần ở đằng sau, giống như đang gặm thứ gì đó, tiếng rộp rộp rất rõ ràng, vừa rồi còn không có thanh âm gì, chỉ trong mấy giây thanh âm ngày càng lớn, còn có tiếng cười hà hà quái dị, khiến người sởn tóc gáy.

Trương Khâu nắm chăt tay Ly Thù, nghe thấy thanh âm quay đầu lại, đồng thời nhìn thấy Kim lão đại mở đèn chiếu vào đằng sau, đồng tử co rút lại: "Không thấy thằng ba đâu cả."

"Đại, đại ca, thằng năm qua đây rồi, trong tay đang xách thằng ba." Hai chân thằng hai run rẩy sợ đến sắp đái ra quần.

Trong hành lang bóng người phía sau ngày càng gần, Trương Khâu cũng nhìn thấy như lời thằng hai nói, thằng năm biến mất không thấy hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm đám người họ cười hà hà, bàn tay nắm lấy cánh tay nhét vào trong miệng, không ngừng nhai, một bàn tay khác kéo một người như kéo búp bê, là thằng ba biến mất không thấy.

Họ đi lâu như thế, thằng ba biến mất không thấy lại không có ai phát hiện.

Thằng tư rút súng bắn thằng năm mấy phát, đối phương lắc lư thân thể, nhưng người không có chuyện gì, bước chân rất nhanh, giống như chạy, Trương Khâu bị dọa sững sờ đứng tại chỗ, bên tai nghe thấy thanh âm lạnh lẽo của Ly Thù: "Đứng yên đừng động đậy."

Thằng năm đã biến mất không thấy bóng dáng, giống như ma quỷ chỉ sau một giây đã xuất hiện ngay trước mắt, Ly Thù nắm dao găm trong tay, nhanh ác chuẩn đâm thẳng vào giữa mi tâm thằng năm, tiếng cười hà hà của thằng năm giống như bị kẹt cứng trong cuống họng, oàng ngã xuống đất, hoàn toàn không động đậy nữa.

Tất cả xảy ra quá nhanh, Trương Khâu không biết Ly Thù làm như thế nào, hiệu ứng đánh nhau như trong phim, quá đẹp trai!

Trương Khâu hãy còn ở đó mê trai, bỗng bị đụng một cái, lưng chạm vào bức tường đằng sau, còn chưa nhìn rõ là ai đã bị xách lên chạy một mạch như điên, thất tha thất thểu thiếu chút nữa rớt xuống, đối phương giống như bị điên không còn thần trí chỉ biết điên cuồng chạy.

"Thằng tư mày làm gì đấy!"

"Thằng tư quay lại!"

"Thằng em Ly Thù mày làm gì---bỏ đi, nhanh đuổi theo."

Trương Khâu bị đối phương xách chạy không biết bao lâu, thở hổn hển, ngẩng đầu lên nhìn thấy là thằng tư, vừa thở phào nhẹ nhõm đã thấy thằng tư nhìn chằm chằm mình giống như đang nhìn người khác, lúc sợ lúc căm hận, như bị trúng tà.

"Thằng tư?"

Trương Khâu nhỏ giọng gọi một tiếng, kết quả giống như chọc trúng chỗ nào đó của đối phương, thằng tư sát khí cuồn cuồn nhìn chằm chằm cậu, ngũ quan vặn vẹo.

Không ổn.

Trương Khâu bình tĩnh quan sát hoàn cảnh xung quanh, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, một tay sờ dao găm giữa thắt lưng, điều hòa hơi thở, họ bây giờ đang đứng trên một hành lang, từ phương hướng sau lưng thằng tư có thể nhìn thấy cửa đá, có lẽ cách cửa đá 100 mét.

Cậu đang so sánh giá trị vũ lực của mình và thân thủ của thằng tư, không thể cứng chọi cứng, nhưng đối phương đã nhào qua, Trương Khâu nghiêng mình, ngồi thụp xuống dưới eo thằng tư rồi lăn đi, liều mạng chạy về cửa đá đằng trước.

Vừa rồi chân mềm nhũn thiếu chút không đứng lên nổi. Trương Khâu cắn răng chạy như điên, không cần quay đầu lại cũng biết thằng tư đang theo sát cậu, gió thổi bên tai, cửa đá gần trước mắt, nhưng nhớ đến cánh tay bị đốt của thằng ba, Trương Khâu do dự, chỉ là thằng tư đuổi sát theo sau, trên người tràn đầy sát khí không giống giả vờ chơi chơi, tức khắc cắn răng đẩy cửa, cược một ván!

Cửa đá được đẩy ra rất nhẹ nhàng, Trương Khâu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bước chân nhẹ bẫng, cả người mất trọng lượng rơi xuống.

Mả mẹ nó, có hố bẫy!

Bịch!

Trương Khâu cảm thấy cả người mình đều sắp vỡ vụn, nhưng vô cùng may mắn trên đất không có lưỡi dao sắc bén, bằng không cậu bây giờ đã trở thành xiên thịt.

Xung quanh tối thui, lúc vừa rơi xuống dường như nghe thấy thanh âm đèn pin lăn đi, Trương Khâu dựa theo thanh âm phân biệt phương hướng, đưa tay ra sờ mặt đất.

Lạnh băng, xúc cảm da thịt kì lạ cứng rắn như đá--

Trương Khâu lông tơ dựng đứng, không biết sờ trúng cái gì rồi.