Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 289




Chương 289

Khi Kỷ Trường nghĩ rằng quỷ nhu nhược sẽ không nói gì thì không ngờ nó lại lên tiếng.

“Năm mười bốn tuổi, anh theo ba mẹ dọn nhà, chuyển đến một trường cấp hai…”

Trường cấp hai đó không phải trường trọng điểm gì, hỗn loạn lắm. Tính cách nó im lặng, không thích nói chuyện, cũng không thích chơi với các bạn cùng lớp.

Lâu dần các bạn nam cùng lớp cảm thấy rằng nó không hòa hợp với đám đông, bắt đầu cô lập nó.

“Ban đầu chỉ là anh đi qua hành lang thì bọn họ bắt đầu huýt sáo trêu chọc, sau đó biến thành xô đẩy…”

“Sách giáo khoa bị ném ra ngoài cửa sổ, thường xuyên có ếch, bọ và rắn chết trong hộc bàn. Bọn họ muốn xem liệu anh có hét chói tai như một bé gái hay không, sau nữa thì việc anh bị đánh trở thành chuyện thường ngày ở huyện.”

Túc Bảo hỏi: “Vậy anh mách giáo viên đi!”

Quỷ nhu nhược cười giễu: “Thầy cô nói, không có lửa làm sao có khói, sao bọn họ không bắt nạt người khác mà lại bắt nạt anh chứ.”

Túc Bảo: “…”

Cục bột nhỏ giật mình, hóa ra cũng có giáo viên xấu, giống như cô Vương kia vậy, không phải giáo viên nào cũng là người tốt…

“Vậy anh có thể kể với ba mẹ mà!” Túc Bảo sốt ruột.

Đã bị bắt nạt nhiều lần như vậy, tại sao không nói cho ba mẹ biết?

Quỷ nhu nhược không nói gì, chỉ lắc đầu.

Kỷ Trường mở cuốn sách nhỏ ra, hỏi: “Vậy cậu làm sao mà chết?”

Quỷ nhu nhược đáp: “Có một lần, bọn họ kéo anh vào nhà vệ sinh của trường, cũng không hiểu làm sao mà anh đẩy ngược một bạn học ra sau. Có vẻ tên đó không ngờ anh sẽ chống cự nên ngã lăn ra đất.”

Người xung quanh ồ lên, nam sinh ngã xuống đất cảm thấy mình mất hết cả mặt mũi rồi, thế là tên đó chặn đường nó đi học về, kéo theo bảy tám người đánh nó một trận.

“Đánh anh xong, chúng nó cười ầm lên rồi bỏ đi. Anh cảm giác khắp người đều đau nhức, cố gắng chịu đựng đi bộ về nhà… Dọc đường đi, anh có cảm giác người mình càng ngày càng đau.”

Khi về đến nhà, thấy mẹ đang nấu ăn, nó không nói lời nào mà bỏ vào phòng.

“Đến tối mẹ anh gọi anh ra ăn cơm, phát hiện anh không giống bình thường lắm nên mới hỏi anh đã có chuyện gì vậy?”

Túc Bảo: “Rồi anh nói gì?”

Quỷ nhu nhược đáp: “Anh không muốn cho bà ấy biết chuyện mình bị đánh nên đã nói dối là không có gì.”

Nó cố gắng chịu đựng tới tận nửa đêm, cuối cùng không chịu nổi nữa.

Người nó ướt đẫm mồ hôi, ý thức bắt đầu lơ mơ.

“Anh có thể cảm nhận rõ ràng mình đang cách cái chết rất gần, anh hoảng sợ gọi mẹ.”

“Thế nhưng, ba mẹ anh đang cãi nhau.”

“Anh ở ngay sau cánh cửa, hét to hết sức có thể, chỉ cách một cái khe cửa thôi… Thế nhưng không ai nghe thấy lời anh nói.”

Nó cứ vậy mà chết trong đau đớn, chết vì gan chảy máu quá nhiều, chết vì xuất huyết nội tạng.

Nói tới đây, trong mắt quỷ nhu nhược hiện lên vẻ hối hận và căm hận: “Anh hối hận lắm, thật đấy, anh rất hối hận, hối hận vì sao không nói với mẹ sớm hơn, tại sao khi mẹ hỏi anh lại không nói ra!”

“Có thể anh sẽ không chết, anh không muốn chết…”