Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 290




Chương 290

Nói tới đây, quỷ nhu nhược bật khóc nức nở.

Mọi người không lường trước được quỷ nhu nhược lại khóc lớn như vậy.

Sát khí của nó bỗng tăng gấp bội, nó chìm đắm trong nỗi bi thương!

Sát khí chọc thủng thuật mê hồn của Kỷ Trường ban nãy, Tân Tử Manh như choàng tỉnh, vừa ngẩng đầu….

Từ tấm gương lớn trên tường của phòng bao nhìn thấy một cậu bé mặc đồng phục học sinh đang nằm bò trên đầu mình.

Miệng cậu bé phun ra từng ngụm máu, khóc đến là thảm thiết, khóe mắt còn chảy ra hai hàng lệ máu.

“Trời ơi!” Tân Tử Manh hét lên một tiếng rồi ngã khỏi ghế, chiếc cốc trên bàn rơi xuống vỡ tan thành nhiều mảnh.

Tân Tử Manh ấn một tay lên thủy tinh vỡ, máu lập tức chảy ra từ lòng bàn tay.

Trong giây lát, mọi chuyện đã phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được!

Máu của Tân Tử Manh nhuộm đỏ quỷ nhu nhược. Quỷ nhu nhược vừa khóc vừa cười, bám chặt vào người Tân Tử Manh, bắt đầu gặm đầu cô ấy.

Tân Tử Manh kinh hãi nhìn vào gương, cậu bé mặc đồng phục học sinh đang vừa cười vừa khóc, ngoạm miệng cắn vào mặt cô ấy.

“Trời ơi, trời ơi!” Tân Tử Manh dùng cả tay lẫn chân ra sức cào vào mặt mình.

Muốn kéo con quỷ trên đầu xuống.

Nhưng cô ấy sao có thể chạm tới ác quỷ?

Chỉ có thể cào mặt và kéo tóc của chính mình.

Hai tay Kỷ Trường nhanh chóng luyện công thức, nhấc Túc Bảo ném về phía Tân Tử Manh—–

“Đi nào, Pika – Túc”

Túc Bảo: Hả? Hả?”

Đợi chút, sao cô bé leo lên cổ dì Tân Tử Manh được?

Cô bé đâu phải Pikachu mà phóng điện được?

Quả nhiên, sư phụ chính là tên đàn ông không đáng tin nhất!

Túc Bảo phốc một tiếng bay đi, dưới góc nhìn của Tô Nhất Trần, Túc Bảo vừa bất ngờ nhảy lên cao.

Nhảy cao ba thước.

Ú một tiếng đáp xuống đầu Tân Tử Manh.

Kỷ Trường đứng một bên chỉ đạo: “Nghĩ cách tách con quỷ ra khỏi Tân Tử Manh trước!”

Túc Bảo: “Tách ra….tách ra”

Túc Bảo ôm chặt một cánh tay quỷ nhu nhược rồi dốc hết sức kéo nó ra, hệt như đang nhổ củ cà rốt.

“Ôi ôi!”

Túc Bảo ra tay mạnh quá, dứt khoát gỡ luôn một cánh tay của quỷ nhu nhược.

Tân Tử Manh: “….”

Sợ đến mức xém xỉu luôn.

Túc Bảo: “Dì Tân đừng lo!”