Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 288




Chương 288

Có một lần cô ấy cãi nhau to với chồng, kết quả suốt ba ngày ròng rã sau đó, cô ấy không viết nổi một chữ nào.

Chẳng phải cuối cùng vẫn chẳng giải quyết được vấn đề gì đó ư, vậy nên có tranh cãi cũng vô ích, thà im lặng đi còn hơn.

Tân Tử Manh lải nhải, than vãn không ngừng, ánh mắt dần trở nên đờ đẫn giống như một người gỗ không có ý thức, cứ lặp đi lặp lại những lời phàn nàn một cách máy móc.

Kỷ Trường thu tay về, nói: “Được rồi, tranh thủ thời gian thu hồn thôi!”

Có thể nghe ra sự bực dọc qua lời nói của hắn.

“Nào cặp sách nhỏ, đọc với sư phụ nào…”

Ánh mắt hắn lóe lên, thoáng qua vẻ ranh mãnh: “Thiên linh linh địa linh linh, nghiệt súc, còn không mau hiện nguyên hình!”

Túc Bảo lớn tiếng đọc theo: “Thiên linh linh địa linh linh, nghiệt súc, còn không mau hiện nguyên hình!”

Tô Nhất Trần: “?”

Đột nhiên, anh nhìn thấy một cái bóng mờ mờ xuất hiện trên vai Tân Tử Manh…

Tô Nhất Trần hoảng hốt, cẩn thận nhìn lại thì không có gì cả, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của anh vậy.

Ánh mắt Túc Bảo chuyển từ Tân Tử Manh sang con quỷ nhu nhược trên vai cô ấy.

Bé học theo Kỷ Trường, nghiêm trang hỏi: “Nhà ngươi tên là gì? Sinh ra khi nào, ở đâu?”

Quỷ nhu nhược cau mày, do dự một chốc rồi nói: “Anh tên là Phan Chấn Cao, người huyện Vũ…”

Cục bột nhỏ bỗng giơ hồ lô lên, lớn tiếng hỏi: “Phan Chấn Cao, ta gọi, ngươi có dám trả lời không?”

Kỷ Trường: “…”

Tô Nhất Trần: “…”

Quỷ nhu nhược: “…”

Kỷ Trường che mặt, không nói nên lời: “Cặp sách nhỏ, con học từ ai vậy?”

Túc Bảo chớp mắt: “Con học theo Tôn Ngộ Không đó!”

Trong phim hoạt hình toàn diễn vậy à.

Bé nghi ngờ hỏi: “Có vấn đề gì không ạ?”

Khóe miệng Kỷ Trường giật giật: “Không có vấn đề gì hết.”

Chỉ là có con quỷ nào lại ngoan ngoãn chui đầu vào rọ chứ?

Quả nhiên, quỷ nhu nhược kia vẫn nằm nhoài trên vai Tân Tử Manh như cũ, nhìn Túc Bảo bằng vẻ mặt như bị táo bón: “Đừng xem anh là đứa trẻ lên ba được không?”

Túc Bảo tỏ vẻ vô tội đặt hồ lô xuống: “Dạ, em xin lỗi anh!”

Quỷ nhu nhược nghẹn họng không nói nên lời.

Túc Bảo lại hỏi: “Anh ơi, anh chết thế nào vậy?”

Xong, cục bột nhỏ còn chớp mắt, vẻ mặt rất nghiêm túc, không hề có vẻ xem nó là quỷ, cũng không coi thường nó…

Quỷ nhu nhược im lặng hồi lâu.

“Anh bị người ta đánh chết.”