Người mà hắn một lòng một dạ không phải là Tân Nghiên Tuyết sao? Ngươi đến nói bừa với ta cái gì chứ?”
Vân Khương Mịch tức giận đến mức chửi thề.
Như Minh: “…”
Thấy Vương phi tức giận, hắn ta lập tức im miệng, không dám cãi lại.
Chủ nhân của mình cũng không dám cãi lại Vương phi thì hắn ta đâu nào dám?
“Đồ chó Mặc Phùng Dương đó nếu thực sự một lòng một dạ với ta, thì bốn năm trước sẽ ngược đãi ta đến chết sao?
Đem ta vứt lại ở viện Ánh Nguyệt chẳng quan tâm suốt bốn năm, ta sống còn không bằng một hạ nhân”
Nàng dừng lại.
nhân đang dốc hết sức bù đắp cho người rồi, trước đây đều do ngài ấy trẻ con lông bông, nhỏ tuổi không hiểu chuyện, hơn nữa hai người khi đó còn có hiểu lầm..”
“Ngay cả khi có hiểu lầm, cũng không thể thay đổi được việc hắn là một kẻ cuồng ngược đãi và bản chất tra nam của hắn!”
Nàng tức giận đến vén tay áo lên, tóm lấy cây chổi lông gà trên bàn lên: “Nếu hôm nay ngươi lại giúp cho hắn thì lão nương sẽ đánh cả ngươi!”
Thấy vậy, Như Minh vội vàng lùi về sau vài bước: “Vương phi, có gì từ từ nói, quân tử động thủ không động khẩu…”
Trong lúc nói chuyện, hắn ta đã thận trọng lui đến mép cửa.
Vừa định quay người ra ngoài thì đụng phải mặt của người đến.
“Như Vân, cứu!”
Như Minh nắm lấy tay của Như Vân: “Vương phi hôm nay rất hung dữ! Muốn đánh tai Ta sợ quái”
Hắn ta tủi thân trốn ra sau lưng Như Vân, nhưng nhìn thấy Mặc Phùng Dương đang mặt mày không cảm xúc đứng ở ngoài cửa: “Bổn vương vừa rồi nghe thấy, có người măng ta là tra nam?”