Tân Nghiên Tuyết nói không sai, chuyện này tuy có thể lớn có thể nhỏ.
Nhưng đối với Mặc Quốc Thiên mà nói, chính là tội khi quân!
Hắn ta hạ quyết tâm, đá tay của Vân Ngọc Linh ra: “Vứt nàng ta ra ngoài! Sau này ta, Mặc Vân Khinh sẽ đoạn tuyệt ân nghĩa với Vân Ngọc Linh! Nếu về sau ngươi lại đến phủ Doanh Vương quấy rầy thì bổn vương chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”
Hắn ta rốt cuộc không nhẫn tâm đưa Vân Ngọc Linh vào cung cho Mặc Quốc Thiên xử lý.
Dù sao cũng từng yêu.
Nhưng giữ nàng ta lại, chỉ sẽ khiến hắn ta chuốc hoạ vào thân.
Việc cấp bách nhất là phải giải quyết dứt điểm mối quan hệ với Vân Ngọc Linh, sau đó mới nghĩ cách giải thích với Mặc Quốc Thiên.
“Vương phi, Vân nhị tiểu thư cho đến bây giờ vẫn đang quỳ và khóc đau khổ ở bên ngoài phủ Doanh Vương đấy”
Như Minh, “chuyên gia nhỏ nói chuyện phiếm” đang truyền tải lại chuyện phiếm của hắn ta, khuôn mặt biểu cảm phong phú đó, như thể người nhiều chuyện nói chuyện phiếm trước cổng làng vậy: “Tuy nhiên lần này, Doanh Vương đã hạ quyết †âm tàn nhãn muốn đoạn tuyệt với nàng ta”
“Chẳng qua là đoạt tuyệt mà thôi, làm sao được xem là tàn nhẫn chứ?”
Vân Khương Mịch cười lạnh lùng: “Nếu thật sự là tàn nhãn đấy, thì nên trực tiếp trói Vân Ngọc Linh lại rồi ném đến trước mặt của phụ hoàng”
“Đổ hết mọi tội lỗi lên người của Vân Ngọc Linh. Nói rằng bị nàng ta lừa gạt, nàng ta đã mua chuộc thái ý và vân vân, cho dù phụ hoàng hỏi tội chết cũng là Vân Ngọc Linh”
Nhưng Mặc Vân Khinh thì không.
Hắn ta chỉ đuổi Vân Ngọc Linh ra goài, nói ra những lời đoạn tuyệt ân nghĩa.
“Có thể thấy Mặc Vân Khinh đối xử với nàng ta là thật lòng đấy”
Vân Khương Mịch cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Như Minh cười tủm tỉm: “Vương phi phân tích rất đúng!
Nhưng Vương phi cũng không cần phải hâm mộ, suy cho cùng thì chủ nhân của chúng ta cũng là một lòng một dạ với Vương phi”
Hắn ta vốn muốn nói lời tốt đẹp cho Mặc Phùng Dương.
Đâu ngờ được nịnh nọt mà nịnh sai chỗ ‘Vân Khương Mịch lập tức đặt tách trà xuống: “Ngươi ăn nói lung tung gì đấy?”
Nàng liếc mắt nhìn sang: “Có tin ta tạt tách trà này lên mặt ngươi không, để ngươi tỉnh táo lại?”
Hắn ta không biết câu nói nào không đúng lại chọc giận ‘Vương phi nhà mình rồi.
Nhưng Như Minh cũng được xem là hiểu rõ câu nói “nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn lật sách, trở mặt còn nhanh hơn trời biến sắc” đó!
Vừa rồi Vương phi còn đang niềm nở tươi cười, tại sao trong nháy mắt lại muốn tạt trà lên hắn ta chứ?
“Vương phi, thuộc hạ đã nói câu nào không phải sao?”
Như Minh bày tỏ sự oan ức.
Những gì hắn ta nói đều là thật mà!
“Chủ nhân nhà ngươi, một lòng một dạ với ta hồi nào?