Ngũ Quân doanh Như Vân và Như Minh mau chóng tránh ra.
Mặc Phùng Dương vừa bước vào cửa thì cây chối lông gà liền bay đến trước mặt.
Nếu không phải hẳn kịp thời tránh né, thì cây chối lông gà sẽ thực sự đập vào mặt của hắn!
Hắn tối sâm mặt lại, liếc nhìn cây chổi lông gà rơi trên mặt đất, ánh mất lạnh lùng nhìn sang Như Minh Như Vân: “Hai ngươi, tránh né đúng là kịp lúc nhỉ!”
Như Vân, Như Minh mặt mày sợ hãi: “…”
“Chủ nhân, thuộc hạ có lỗi!”
Như Minh run rẩy nhặt cây chối lông gà lên và đánh lên người mình vài cái Như Vân vội vàng nhận lấy, cũng… hung hăng đánh lên người của Như Minh vài cái: “Chủ nhân hả giận!”
“Hôm nay đều là lỗi của Như Minh, hân ta đã chọc giận Vương phi, hắn ta đáng đánh! Thuộc hạ sẽ đưa hẳn ta đi rồi mạnh mẽ dạy dỗ hẳn ta một trận để trút giận cho chủ nhân!”
Nói xong, hẳn ta kéo Như Minh đi, hai huynh đệ nhanh chóng biến mất ở ngoài cửa.
Trước khi đi, Như Minh còn dành cho Mặc Phùng Dương một ánh nhìn “Chủ nhân hãy tự cầu đa phúc”.
Hai tên khốn nạn này, sớm muộn gì hân cũng sẽ quyết liệt xử lý một trận!
Mặc Phùng Dương lạnh lùng hừm một tiếng, quay người bước vào cửa với vẻ mặt không cảm xúc.
‘Vân Khương Mịch đã ngồi xuống uống trà, hoàn toàn không thấy vẻ mặt tức giận vừa rồi “Sao vậy? Nghe nói hôm nay nàng rất tức giận?”
Mặc Phùng Dương ngồi đối diện nàng, tự rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm rồi nghiêm túc hỏi: “Có phải ngày nhỏ sắp đến rồi không?”
Nên mới cáu kỉnh như vậy?
‘Vân Khương Mịch rất muốn tháo giày ra vỗ vào mặt của hẳn.
Nhưng đối mặt với khuôn mặt tuẩn tú này, lại sợ võ hỏng thì rất đáng tiếc.
Khuôn mặt tuấn tú thật bổ mắt.
‘Vân Khương Mịch tự an ủi trong lòng, lúc này mới kìm nén lại suy nghĩ vỗ hẳn: Đã nghe nói đến chuyện của phủ Doanh Vương chưa?”
“Ôn Mặc Phùng Dương chỉnh đón lại tay áo: “Bốn vương còn một chuyện nữa”
‘Vân Khương Mịch tò mò nhìn hắn.
“Khi xuất cung, không phải nàng đã hỏi bổn vương rằng tại sao hôm nay phụ hoàng lại long nhan đại nộ sao?”
“Đúng vậy, tại sao?”
Khi xuất cung, Vân Khương Mịch quả thật đã hỏi vậy.
Nhưng Mặc Phùng Dương không trả lời Vì chuyện này mà Vân Khương Mịch hậm hực trong lòng, cho rằng Mặc.
Phùng Dương vẫn không tin nàng. Lại vì Như Minh tự mình quyết định nói thay cho chủ nhân của mình, mới khiến nàng tức giận, nối trận lôi đình Hơn nữa, cũng vì Phong Bảo.
Nếu không phải Mặc Phùng Dương đã cấm túc nàng bốn năm, đến nỗi mọi người đều không biết đến sự tồn tại của Phong Bảo.
Nếu nàng yên lành hạ sinh Phong Bảo trong bốn năm qua thì Mặc Quốc.
Thiên và những người khác đều biết Phong Bảo chính là hoàng trưởng tôn…
‘Vậy thì bây giờ cũng sẽ không làm khổ con trai mãi trốn trong Vương phủ ‘Vi chuyện này, cơn lửa tức giận trong lòng của nàng đã tăng vọt lên sau khi gặp Mặc Quốc Thiên trở về!
“Nếu Vương gia không muốn nói thỉ đừng nói”