Dù bây giờ họ vẫn chưa xác nhận được thân thế thật sự của Phong Bảo.
Nhưng chỉ với khuôn mặt giống Mặc Phùng Dương đến bảy tám phần thì ai cũng sẽ nghĩ cậu bé là nhi tử của Mặc Phùng Dương thôi.
Vì vậy lúc này Như Ngọc không thể để cậu bé đến chỗ nguy hiểm được!
“Hơn nữa, thủ vệ Thần Cơ Doanh bảo vệ rất nghiêm ngặt, các cơ quan bên trong có tầng tầng lớp lớp. Một cậu bé như người sao có thể vào được chứ?”
Như Ngọc bất lực lắc đầu: “Đây không phải việc một cậu bé như người nên lo lắng đâu!”
“Ta đã ba tuổi rồi! Ta không phải đứa nhóc một hai tuổi không hiểu chuyện”
Tuy Phong Bảo còn nhỏ nhưng cậu bé lại học dáng vẻ của Cố Bắc Trung mà nắm hai tay ra sau lưng, hừ một tiếng rồi rời khỏi viện Ánh Nguyệt.
Thấy vậy, Như Ngọc cảm thấy rất buồn cười.
Nàng ta nhanh chóng chạy đến đưa Phong Bảo về nhà họ Cố.
Nhà họ Cố.
Vân Khương Mịch đang nằm ngủ dưới gốc cây anh đào.
Một trận gió nhẹ thổi qua và cơn mưa hoa anh đào rơi xuống. Đến chén trà bên cạnh cũng có vài cánh hoa đang trôi nổi bên trong. Vân Khương Mịch cảm thấy sảng khoái vô cùng, nàng đâu có “nản lòng” chút nào đâu?
Mọi người đều bảo ngày xuân thì không thể phơi nắng.
Vì khi phơi năng xong khắp mặt sẽ xuất hiện toàn vết lốm đốm.
Phong Bảo đi vào thấy nàng đang nằm dưới gốc anh đào phơi nắng thì sợ mẫu thân sẽ phơi đến phát ốm nên nhanh chóng cởi chiếc áo choàng cổ tròn che lên mặt nàng: “Vân Lâm Phong, con làm gì vậy?”
Vân Khương Mịch sợ mình sẽ bị cậu bé làm cho ngột ngạt chết mất.
“Người muốn từ nay về sau con gọi người là Vân mặt rỗ à?”
Phong Bảo trịnh trọng nói: “Bây giờ người và phụ thân giả đang cãi nhau, nếu người nằm phơi năng thì mặt sẽ rỗ đấy, đến lúc đó hắn càng ghét bỏ người hơn thôi”
“Con chẳng cần biết người tình trong mộng gì hết, chắc chắn ngài ấy sẽ bỏ một người mặt rỗ như người thôi!”
Vân Khương Mịci „ Không phải người ta thường bảo con gái là áo bông nhỏ chu đáo còn con trai là áo khoác ngoài ấm áp sao?
Chiếc áo khoác này hình như bị hở hơi lớn thì phải?
“Con mới là Vân mặt rõ ấy”
Vân Khương Mịch tức giận đẩy bàn tay múp míp của cậu bé ra, sau đó nàng mặc lại cho cậu bé chiếc áo khoác cổ tròn: “Vân Lâm Phong, mẫu thân như ta là con nhặt từ bãi rác về phải không?”
“Hay đứa con trai như con là do ta may mắn trúng thưởng được?”
“Vậy có mẫu thân nào lại hay càm ràm như người không?”
Nàng trừng mắt nhìn cậu bé: “Cái gì mà người tình trong mộng, cái gì mà bỏ ta, con đã nghe ai nói hả?”
Nàng chắc rằng mình chưa bao giờ nói những lời này trước mặt Phong Bảo!
“Con nghe người và ông cậu nói chuyện với nhau.”
Phong Bảo chớp mắt, cậu bé không hề giấu diếm: “Con vừa gặp Như Ngọc tỷ ở ngoài! Tỷ ấy bảo Thần Cơ Doanh xảy ra chuyện nên phụ thân giả đến Thần Cơ Doanh ba ngày rồi mà vẫn chưa về”
“Mẫu thân, hắn nuôi người khác ở ngoài phải không?”
Từng câu tên nhóc này nói ra đều như sét đánh ngang tai phá vỡ tam quan của Vân Khương Mịch.
“Chắc chắn là hắn đã làm việc xấu sau lưng người rồi, mẫu thân, người muốn đến Thần Cơ Doanh xem chút không?”
Vân Khương Mịch thật sự không nghe ra tiểu tử này đang muốn lừa nàng đến Thần Cơ Doanh, nàng cảm thấy tim mình hơi ngứa ngáy, chắc phải đánh người thì mới bớt ngứa được!
Nàng vươn tay định đánh một cái lên mông Phong Bảo: “Cái tốt đẹp thì con không học, cứ học những thứ xấu làm gì vậy”
“Vậy ai dạy con những thứ vớ vẩn này hả?”
Phong Bảo đã đoán trước nàng sẽ động tay động chân mà.