Cuối cùng Phong Bảo cũng bày tỏ rồi.
Nhìn bộ dạng tức giận của cậu bé, Mặc Phùng Dương còn cách nào nữa đây?
Nhi tử của mình thì chỉ có thể chiều chuộng thôi!
“Được rồi, bản vương biết rồi”
Hắn thành thật gật đầu đồng ý.
Lúc này Phong Bảo mới hài lòng trở về nhà họ Cố, ngày ngày cậu bé ngắm trăng sao chờ Mặc Phùng Dương đến tạ lỗi và dỗ dành hai người quay về vương phủ. Nhưng ai ngờ được, cậu bé chờ đến lúc hoa rụng hết cũng chưa thấy Mặc Phùng Dương đâu.
Lúc ấy Vân Lâm Phong vô cùng tức giận!
Đợi mãi đợi mãi Phong Bảo cũng không đợi được câu xin lỗi của Mặc Phùng Dương, sau đó cậu bé đã trối vương phủ một lần nữa.
Thế nhưng hiện tại Mặc Phùng Dương lại không có ở phủ.
Đã ba ngày từ khi cậu bé làm nổ viện Thanh Trúc.
Như Vân và Như Minh cũng không ở trong phủ, chỉ có mình Như Ngọc vẫn trông coi viện Ánh Nguyệt vắng vẻ.
Nhìn thấy Phong Bảo, nàng ta vui vẻ chạy đến: “Tiểu công tử về rồi hả? Vương phi cũng về cùng phải không ạ?”
Hầu hạ Vân Khương Mịch lâu như vậy, Như Ngọc đã thật sự xem nàng là chủ của mình.
Nàng ta cũng thật lòng coi Phong Bảo là tiểu công tử của vương phủ.
“Không có”
Phong Bảo chán nản lắc đầu: “Như Ngọc tỷ, phụ thân giả của ta đi đâu rồi? Sao ta tìm khắp vương phủ mà vẫn không thấy vậy?”
“Như Vân ca ca và Như Minh ca ca cũng không ở đây, họ đi đâu cả rồi?”
“Phụ thân giả sao?”
Như Ngọc bị cái xưng hô này làm cho kinh ngạc.
Nửa ngày nàng ta mới hoàn hồn lại, thì ra tiểu công tử đang nói đến vương gia…
Nếu vương gia nghe được cái xưng hô này, thì chắc hắn sẽ tức chết mất?
Dù sao ngài ấy cũng thương tiểu công tử vậy mà!
Như Ngọc nhịn cười rồi bất đắc dĩ nói: “Thần Cơ Doanh có chút chuyện nên ba ngày trước vương gia sang đó xử lý rồi, đến giờ ngài ấy vẫn chưa về ạ”
Ba ngày trước?
Hôm đó không phải vừa đúng lúc lần đầu tiên cậu bé đến †ìm Mặc Phùng Dương sao?
Chẳng trách đợi tròn ba ngày mà vẫn không thấy hắn đến xin lỗi, dỗ dành mẫu thân.
Thì ra là do Thần Cơ doanh đã xảy ra chuyện?
“Đã xảy ra chuyện gì sao? Hơn nữa còn xử lý tận ba ngày lận?”
Nét mặt Phong Bảo lộ ra chút lo lắng.
Cậu bé vốn thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
Trẻ con nhà khác hơn ba tuổi vẫn đang ngồi nghịch đất, còn Phong Bảo thì đã quan tâm đến chuyện “triều đình đại sự”
“Phụ thân giả của ta không có chuyện gì chứ?”
“Việc này…”
Vấn đề này Như Ngọc không biết phải trả lời thế nào.
Nàng ta từng muốn đi nghe ngóng tin tức, nhưng dù hỏi cả Như Vân và Như Minh cũng không hỏi ra được gì.
Vậy nên nàng ta mới dứt khoát không hỏi nữa.
“Tỷ không biết sao?”
Như Ngọc lắc đầu: “Ta thật sự không biết Phong Bảo thất vọng: “Thôi được rồi, vậy ta đến Thần Cơ Doanh xem sao!”
“Đừng!”
Như Ngọc đưa tay giữ lấy cậu bé, lo lắng nói: “Nghe nói việc Thần Cơ Doanh xảy ra chuyện có liên quan đến Doanh Vương! Nếu giờ tiểu công tử qua đó nhỡ đâu bị người của Doanh Vương bắt gặp thì sao?”