Thấy cái đánh của nàng vẫn chưa hạ xuống, cậu bé lập tức chuyển động đôi chân ngắn chạy đi: “Là Như Minh ca dạy con đó!”
“Tên Như Minh này! Ta nhất định sẽ lột da, róc xương hắn làm củi đốt!”
Vân Khương Mịch tức đến giậm chân.
Phong Bảo chạy một vòng rồi lại chạy về bên người nàng.
Lúc này Vân Khương Mịch ngồi xuống ghế, cậu bé đưa tay ôm cổ và cực kì khí phách ôm đầu nàng vào trong lòng: “Mẫu thân, không phải người đã đau lòng khóc lóc vì phụ thân giả đó sao”
“Người còn con cơ mà? Hắn không yêu thương người thì con sẽ yêu thương người!”
Vân Khương Mịch kích động đến mức “lệ rơi đây mặt”.
Có điều Phong Bảo dùng sức quá mạnh, suýt chút nữa nàng bị cậu bé ôm chặt đến chết luôn rồi.
“Bỏ tay ra”
Nàng kéo tay cậu bé xuống rồi mặt mày đỏ gay ho vài šng: “Ban nấy không phải con chạy rồi à? Sao lại về đây nữa tồi “Mẫu thân, người đến Thần Cơ Doanh xem sao đi”
Phong Bảo nhíu mày: “Như Ngọc tỷ nói Thần Cơ Doanh xảy ra chuyện hình như có liên quan đến Doanh Vương. Đã ba ngày phụ thân giả không về, hẳn là đã xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Con sợ một mình phụ thân giả sẽ không ứng phó nổi”
Vốn dĩ mảnh đất Thần Cơ Doanh này không phải ai muốn đến thì đến ai muốn đi thì đi. Nhưng ở Kinh Thành danh tiếng của Minh Vương Phi lại cực kỳ vang dội.
Nên khi thấy nàng đến canh phòng cũng không ai dám ngăn lại cản?
Vân Khương Mịch tiện tay túm một tên canh phòng: “Vương gia nhà ta đâu rồi?”
“Ở, ở bên trong…”
Gã canh phòng sợ đến líu cả lưỡi.
“Ta có ăn thịt ngươi đâu? Nhìn xem ngươi bị dọa đến thế nào kìa”
Vân Khương Mịch vỗ nhẹ vào vai tên đó rồi thu lại đoản kiếm ở trong tay, sau đó nàng quay người bước vào trong.
Gã canh phòng Cấu trúc của Thần Cơ Doanh không giống với tưởng tượng của nàng cho lắm.
Nơi đây toàn là những nam nhân thô kệch, đây cũng là lần đầu tiên có nữ nhân bước vào. Lúc này nhiều người đã nhận ra nàng chính là “hổ cái” tiếng tăm lừng lẫy của phủ Minh Vương, Minh Vương phi Vân Khương Mịch.
Có kẻ còn nhanh trí lập tức chạy vào bẩm báo cho Mặc Phùng Vương.