Tiểu Nguyệt Nha

Chương 19: Di tình biệt luyến




Nhạc Nha nhìn Trần Dạng cười, không biết anh đang cười gì nữa.

Cô buông tay khỏi áo, chợt nhận ra tay mình đổ rất nhiều mồ hôi, lòng bàn tay hơi nóng, như đang tỏa nhiệt.

Thấy người trước mặt vẫn còn cười, cô nhỏ giọng nói: “Cậu đừng cười nữa.”


Cười đến mức khiến cô sợ hãi trong lòng.

Nghe vậy, Trần Dạng dừng lại, ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngửa mặt nhìn cô, hỏi: “Cậu thích… Trần Dạng?”

Từ trong miệng của anh nói ra cái tên này, nghe vô cùng mê người.

Đôi má cô lại bắt đầu ửng hồng, khiến làn da càng thêm trắng nõn, trừng mắt với anh, “Mắc mớ gì tới cậu.”

Trần Dạng lười biếng nói: “Cậu không nói sao tôi biết được là cậu nói thật hay là đang lừa tôi.”

Anh chống nửa bên mặt, bộ dáng như muốn thúc giục “Cậu nói mau”.

Nhạc Nha nhìn mấy bưu kiện bên cạnh anh, rồi lui về sau một bước nhỏ, chắp hai tay sau lưng nói: “Tôi không nói đó.”

Ai lại đem chuyện mình thầm mến nói với người khác chứ, huống chi chuyện đó là do cô bịa ra.

Sau một hồi giằng co, Trần Dạng chủ động đứng lên.

Được thôi, không nói thì không nói.

Dù sao anh cũng đã nghe được điều mình muốn nghe rồi.

Nghĩ lại mới nãy cô thốt ra câu nói kia, Trần Dạng nhịn không được lại cười khẽ, phát ra tiếng nhỏ.

Cô trừng mắt nhìn anh, anh không thấy tức giận, còn vui vẻ trong lòng.

Nhạc Nha không nói gì nữa, đôi mắt xinh đẹp chốc lát lại nhìn anh, chốc lát lại nhìn mấy bưu kiện, như muốn lấy lại tất cả.

Điện thoại của Trần Dạng rung lên.

[Lương Thiên: Bảo vệ quay lại rồi.]

[Lương Thiên: Dạng ca, nhớ nhanh nhanh lên đó.]

Trước đó chủ bảo vệ phải đi kiểm tra chuyện gì đó, giờ cũng phải trở về, dù sao cũng sắp đến giờ vào học rồi.

Trần Dạng khôi phục vẻ đứng đắn, xoay xoay điện thoại trong tay, đứng lên rồi quay người lại cầm lấy thùng bưu kiện, động tác vô cùng nhanh chóng, trôi chảy.

Thấy vậy, Nhạc Nha kêu một tiếng.

Khuôn mặt của cô nhỏ nhắn, đứng bên cạnh anh, đôi mắt trong trẻo, nhẹ nhàng dõi theo từng hành động của anh.

Trần Dạng cảm giác như mình là tên ác ma nào đó.

Giống như trêu chọc cô mang lại niềm vui rất thú vị nhưng lại đầy xấu xa.

Anh liếm môi, xoay người lấy trong bóp tiền một thứ, chìa ra trước mặt cô.

Là thẻ học sinh.

Mỗi học sinh trường Nhất Trung cơ bản đều có, trong mấy kỳ thi bắt buộc phải có thẻ học sinh mới được vào phòng thi.

Thẻ trong tay anh vô cùng mới, giống như từ trước tới giờ chưa từng được lấy ra dùng.

Thẻ học sinh màu đỏ sậm kẹp ở đầu ngón tay của Trần Dạng, anh cười như không cười, hỏi: “Muốn xem không?”

Nhạc Nha lắc đầu.

Không có chuyện cần thiết thì cô xem thẻ học sinh của người khác làm gì.

Trần Dạng ý tứ hàm xúc nói: “Người cậu thích đó, không muốn xem à?”

Lời trêu chọc này vừa nói ra, Nhạc Nha đã muốn phản bác lại anh, cuối cùng do dự vài giây liền cầm lấy thẻ học sinh trong tay anh.

Nói thật, cô cũng không biết bên trong thẻ học sinh sẽ có những gì.

Trần Dạng giơ tay, ra hiệu cho cô mở ra.

Nhạc Nha nhìn anh, từ từ mở ra.

Sau đó cả người đều ngây dại, cô lớn thế này mà chưa từng gặp phải tình huống nào mất mặt như bây giờ, hoàn toàn không còn chỗ để ngóc đầu lên nổi nữa rồi.

Giống như toàn bộ những chuyện lúc trước đều là nói dối vậy.

Cô không kiềm chế được liền a một tiếng.

Trên thẻ học sinh dán một hình thẻ nền xanh rõ ràng được đóng dấu xác nhận, bên dưới ảnh là hai chữ “Trần Dạng”.

Người trên tấm ảnh chính xác là người đang đứng trước mặt cô.

Nhạc Nha không tin, mở ra nhìn lần nữa.

Trần Dạng quan sát động tác của cô, thấp giọng cười nhẹ, sao lại buồn cười như vậy, còn có chút đáng yêu nữa.

Nhạc Nha nhìn liên tục ba lượt, rốt cuộc trong lòng không còn ảo tưởng nữa rồi.

Người đứng trước mặt mình đích thị là Trần Dạng.

Nhớ lại lời nói trước đó của mình, dựa theo những lời mà Tạ Khinh Ngữ thường xuyên nhắc tới, thì đây giống như là đang tự mình đập đầu vào cửa vậy.

Cô thậm chí còn không biết Trần Dạng là ai.

Không nói đến những chuyện trước đó, hết lần này đến lần khác không biết xấu hổ đứng trước mặt anh nói ra những lời kì lạ kia, giờ còn thốt ra mấy câu thầm mến với yêu thích nữa…

Nhạc Nha thầm nghĩ phải nhanh đi tìm cái lỗ để chui vào đó, vĩnh viễn không bao giờ chui ra nữa.

Tạ Khinh Ngữ đứng cách đó không xa chưa thấy cô quay lại, liền gọi cô: “Nhạc Nha, cậu chưa xong hả?”

Nhạc Nha nhanh chóng liếc trộm Trần Dạng.

Đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt đen kịt đầy sâu xa của anh.

Trong nháy mắt, Trần Dạng nhìn thấy cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái trước mặt đỏ bừng, bờ môi khẽ mở, nhưng cả buổi cũng không thốt ra được từ nào.

Anh “Ừ” một tiếng, “Cậu muốn nói gì?”

Nghe vậy, lỗ tai của Nhạc Nha đỏ bừng, như sắp nhỏ máu đến nơi, nhiệt độ toàn thân như muốn bốc cháy, cuối cùng xoay người bỏ chạy trối chết.

Trần Dạng: “…”

Thẻ học sinh của anh còn chưa lấy lại nữa.

Sau nửa ngày, Trần Dạng dựa người vào khung cửa, chà xát ngón trỏ với ngón cái, không nói gì, chỉ là sắc mặt có phần khó đoán.

Nếu cô cho rằng anh không phải là Trần Dạng, vậy thì người đó là ai?

*

Lương Thiên nói: “Uầy, sao lại chạy đi vậy?”

Bọn họ vừa quay lại đã nhìn thấy cảnh tượng đó, nhìn vẻ mặt của cô gái nhỏ, có thể nhận ra là cô lại bị đối xử không giống ai.

Nhất định là Dạng ca lại làm gì đó rồi.

Chút thời gian ngắn ngủn như vậy, bóng dáng Nhạc Nha cũng biến mất vào bên trong dãy phòng học, hoàn toàn không nhìn ra mới nãy cô còn đang đứng ở cửa phòng bảo vệ.

Triệu Minh Nhật đi tới, “Dạng ca, giờ sao đây.”

Ánh mắt dán chặt vài giây vào nơi Nhạc Nha vừa biến mất, Trần Dạng mới quay lại nhìn, giọng điệu bình bình nói: “Mang hết lên lớp.”

Lương Thiên đáp: “Rõ.”

Nói thật thì mấy thùng bưu kiện này cũng không nặng lắm, nhưng thùng lớn, hơi chiếm diện tích, thùng này chồng lên thùng khác.

Lương Thiên gọi thêm mấy người tới, từng người chuyển bưu kiện về lớp học, bọn họ để gọn vào trong góc, vừa hay cũng đủ chỗ chứa.

Quy mô đội ngũ bưng bê bưu kiện rất đông, mấy học sinh trong lớp liếc mắt là thấy ngay, tò mò ngó qua.

Ngô Á Mật ăn cơm trưa ở căn tin, đã vào lớp từ sớm, hỏi: “Mấy cậu khiêng gì vậy?”

Lương Thiên nói: “Cậu đoán thử xem.”

Ngô Á Mật mắng: “Đoán cái đầu cậu á.”

Lương Thiên nhún vai, không định trả lời cô ta, đặt bưu kiện lên mặt đất, xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, sau đó duỗi lưng một cái.

Trần Dạng đi cuối cùng, trở về chỗ ngồi của mình, không thèm đếm xỉa đến ai.

Bọn họ cũng trở về vị trí của mình, Lương Thiên hào hứng bừng bừng nói: “Không biết bên trong có gì.”

Triệu Minh Nhật lại không thèm ngồi đoán mò mấy món trong bưu kiện, dứt khoát chạy ra sau lớp nhìn, xem thử trên mấy đơn hàng ghi gì.

Nam sinh bên cạnh tò mò đi tới, hỏi: “Mấy cậu làm gì mà mua nhiều đồ vậy, muốn mời cả lớp à?”

Lương Thiên nói: “Sợ là cậu đang nằm mơ rồi.”

Cậu ta bĩu môi, lấy bưu kiện gửi cho Dạng ca để mời cả lớp, không muốn mạng của mình nữa à.

Nam sinh tiếp tục hỏi: “Vậy trong này có gì vậy?”

Chẳng qua là bưu kiện có hơi lớn, số lượng cũng nhiều, không thể không nghi ngờ được.

Nghe thấy tiếng nói chuyện, Ngô Á Mật cũng lặng lẽ nhìn sang.

Lương Thiên nghĩ nghĩ, lúc ở phòng bảo vệ kiểm tra đồ, cậu ta cũng đã đọc qua danh sách đính bên trên một lần, “Sữa bột bồi bổ dành cho học sinh.”

Nam sinh kia sững sờ, “Cái gì? Sữa bột?”

Lương Thiên gật đầu, nói: “Thế nào, không được uống sữa bột à? Đừng nói với tôi là từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng uống sữa đó nha?”

Nam sinh kia cười cười xấu hổ, nói: “Có uống có uống, chẳng qua là tôi không nghĩ đến thứ này thôi.”

Triệu Minh Nhật nói theo: “Là sữa uống buổi sáng!”

Lương Thiên nói tiếp: “Yến mạch.”

Lần này là bưu kiện cuối cùng, Triệu Minh Nhật ngồi chồm hổm trên mặt đất xem, cả buổi trời mới bật cười ha hả lên tiếng: “Là vitamin.”

Mấy thứ này không giống đồ mà nữ sinh thầm mến sẽ tặng cho đối tượng mình thích, mà giống một vị trưởng bối quan tâm con cái trong nhà nên mới chuẩn bị đồ bồi bổ sức khỏe hơn.

Lương Thiên cười thành tiếng: “Dạng ca, mấy thứ này cậu dùng đến khi nào mới hết, chẳng lẽ sau này đều uống sữa bột à?”

Cậu ta nghĩ đến hình ảnh đó liền vui vẻ không dứt.

Mạch suy nghĩ của em gái Nhạc Nha này cũng tích cực thật, tốt xấu gì cũng phải gửi kẹo hay đồ ăn vặt chứ, gửi sữa bột dành cho học sinh với vitamin là ý gì?

Trần Dạng liếc mắt nhìn cậu ta, lạnh nhạt nói: “Biến.”

Thấy thế, Lương Thiên vội vàng tránh ra.

*

Lớp 1 khối mười hai.

Hơn một nửa học sinh đã vào lớp, có người đang ngủ trưa, có người đang giải đề, còn lại đang nói chuyện phiếm.

“Sau đó cậu cảm thấy vô cùng mất mặt nên mới bỏ chạy?”

Tạ Khinh Ngữ nghe Nhạc Nha kể lại liền trợn mắt há hốc mồm, dù có nghĩ thế nào, cũng không thể ngờ tới kết quả này.

Nhạc Nha im lặng gật đầu.

Tạ Khinh Ngữ trầm mặt cả buổi, sau đó mới mở miệng nói: “Vậy cái kia phải làm sao đây? Như vậy xấu hổ lắm đó.

Ghi là thầm mến đối phương, kết quả là cô còn chưa biết anh là ai.

Có ai thầm mến người khác lại có lúc xấu hổ, mất mặt như thế này đâu, ngay cả tên đối tượng thầm mến còn nhầm lẫn, nói ra sợ cũng chẳng có ai tin.

Nhạc Nha che mặt, “Tớ cũng không biết nữa.”

“Haiz.” Tạ Khinh Ngữ cũng hiểu rõ chuyện này quá hoang thường, quá trùng hợp, “Đều tại tớ, đáng ra tớ không nên để cậu ghi như vậy.”

Nhưng cô ấy thật sự rất muốn cười lớn a ha ha ha ha ha ha…

Tạ Khinh Ngữ chưa từng nghĩ tới cô bạn ngoan ngoãn khéo léo của mình, người hiếm khi tiếp xúc cá nhân thân thiết với các nam sinh, lại đi nói thích người khác thế này.

Tuy là do cô cố ý, nhưng lại biến khéo thành vụng mất rồi.

Tạ Khinh Ngữ xoay xoay bút trong tay, “Không thì tụi mình ăn ngay nói thật đi?”

Nhạc Nha ngồi ở chỗ của mình, ghé vào bàn của Tạ Khinh Ngữ, “Không nói được, phiền toái lắm đó.”

Trước khi mua hàng, lý do cô đồng ý ghi chú mình thầm mến đối phương là vì làm như vậy sẽ không để lộ thân phận con gái của người tài trợ, đối phương sẽ không cho rằng cô chỉ đang bố thí, cũng không đả kích đến lòng tự trọng của đối phương.

Ai mà biết sự tình lại trở thành thế này.

“Trần Dạng này với người mà mình nghĩ không giống nhau chút nào.” Tạ Khinh Ngữ lấy viên kẹo trong túi ra, đưa cho cô, “Mà cậu nói cậu ta là học sinh giỏi phải không?”

Nhạc Nha gật đầu: “Thành tích tốt lắm.”

Chỉ là hai người các cô cứ ôm khư khư cái suy nghĩ kia.

Cô mở vỏ kẹo, bỏ vào trong miệng rồi thở dài một hơi, trong lòng rối loạn như tơ vò, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Tạ Khinh Ngữ lấy hai tay bưng mặt, “Nguyệt Nha, cậu nói thử xem, có phải cậu ta có chút ý tứ với cậu không, còn giấu cậu cả chuyện này, có khi là đang muốn hẹn hò với cậu không chừng?”

Nhạc Nha vội vàng lắc đầu, “Cậu đang nói gì vậy.”

Tạ Khinh Ngữ càng nói càng cảm thấy đúng, suy đoán: “Nếu không phải vậy thì một là cố ý tiếp cận cậu, hai là đã biết cậu là con gái của chú Nhạc rồi.”

Nhạc Nha cắt đứt chủ đề này, “Những điều này chỉ là suy đoán thôi.”

Tuy cô có ấn tượng không tốt đối với Trần Dạng, cô vẫn không thể tưởng tượng ra cách nghĩ đó được, cô cảm thấy không có chút khả năng nào.

“Không nói nữa, không nói nữa.” Tạ Khinh Ngữ hừ hừ, “Mới nói tí xíu mà cậu đã phản bác không phải như vậy, không phải như vậy, còn bảo vệ cho cậu ta nữa.”

Nhạc Nha vừa định nói không có, đã bị cô ấy ngăn miệng lại.

Sau đó chuông vào học vang lên, tiết đầu tiên là tiết tiếng Anh.

Giáo viên dạy tiếng Anh rất nhẹ nhàng, trước kia từng du học ở nước ngoài, sau khi trở về nước dạy học thì phương pháp giảng dạy cũng kết hợp với phương pháp truyền thống trong nước, giáo viên dạy các môn chính ở trường Nhất Trung đều dạy hai lớp, ví dụ như giáo viên dạy tiếng Anh sẽ dạy cả lớp 1 lẫn lớp 2.

Mỗi khi kỳ thi cuối năm trôi qua, thách tích bình quân môn tiếng Anh của lớp 1 đều đứng nhất, lớp 2 theo sát phía sau.

Ở trên bục giảng, giáo viên dạy Anh đang phát một số bộ đề để họ làm.

Nhạc Nha mở sách tài liệu, vẻ mặt mệt mỏi.

Đối với cô, chuyện xảy ra ngày hôm nay có chút chấn động, đợi đến khi cô lấy lại được tinh thần thì mới phát hiện giáo viên dạy tiếng Anh đang đứng bên cạnh chỗ của mình.

Giáo viên dạy tiếng Anh cúi người hỏi: “Sao em chưa trả lời câu nào hết, không hiểu sao?”

Bài cô giảng ngày hôm nay chứa rất nhiều kiến thức.

Kỳ thật Nhạc Nha cũng hiểu, nhưng may mắn là cô ngẩn người lúc đang làm đến câu hỏi khó, nên cũng không lộ ra nhiều sơ hở lắm.

“Kiến thức ở chỗ này.” Giáo viên dạy Anh chủ động đưa tay ra, mở sách tài liệu của cô, “Em có thể xem lại một chút.”

Sách bị di chuyển, thẻ học sinh bên dưới rơi xuống đất.

Giáo viên dạy Anh cúi xuống nhặt lên giúp cô, liền thấy ảnh chụp bên trong, “Cái này có phải của em không?”

Cô hình như đã gặp qua em học sinh này rồi.

Nhạc Nha nhìn sang, vô thức a một tiếng.

Cô nghĩ nghĩ, nói: “…Em nhặt được trên đường ạ.”

Giáo viên dạy Anh cũng không nghi ngờ, ấm giọng nói: “Tranh thủ trả lại cho người bị mất đi nhé, sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi, lúc đó cần dùng đến thẻ đó, cô nhớ hình như em ấy học lớp 17 thì phải.”

Nhạc Nha khẽ dạ, “Em biết rồi ạ.”

Giáo viên dạy Anh đặt thẻ học sinh xuống, rời khỏi chỗ ngồi của Nhạc Nha.

*

Nửa tiếng sau, tiếng chuông tan học vang lên.

Giáo viên dạy Anh vừa rời khỏi phòng học, bạn cùng lớp đã ồn ào thả lỏng người.

Nhạc Nha cúi đầu, chống nửa bên mặt, xem đề mục mới viết được một mặt trên sách tài liệu, thở dài.

Sau này gặp nhau phải làm sao đây.

Ngây người cả một phút, Nhạc Nha mới giữ vững tinh thần, bỏ thẻ học sinh vào túi áo, chuẩn bị đi qua lớp 17 trả đồ.

Sau đó sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện Trần Dạng nữa.

Không chừng vận may của cô tốt, Trần Dạng không có ở trong lớp, cô sẽ nhờ một bạn học đưa cho anh, vậy là hoàn mỹ rồi.

Nghĩ thì rất hay, nhưng thực tế lại cách biệt vô cùng.

Nhạc Nha không ngờ đi trên hành lang còn chạm mặt Trần Dạng.

Giữa một đám người đang ồn ào, Trần Dạng dựa vào lan can, không thèm đếm xỉa tới mọi thứ xung quanh mà dõi mắt xuống bốn góc ở dưới lầu.

Nhạc Nha chậm chạp lê bước qua.

Mới đến gần anh, Trần Dạng đúng lúc nghiêng đầu sang, ánh mắt cao thấp dò xét cô, từ trên mặt cho đến bàn tay đang cầm thẻ học sinh.

Anh nhíu mày, “Không giữ lại à?”

Nhạc Nha kìm nén bực bội, đưa thẻ học sinh qua.

Lương Thiên đang đứng một bên xem kịch vui hét to trong lòng, hai mắt nhìn Triệu Minh Nhật, lén cười như muốn mắc nghẹn.

Cả hai tuyệt đối không hề nghĩ tới, thẻ học sinh cũng đã cho cô rồi, dựa theo tốc độ phát triển này, ngày có được người có phải không còn xa phải không?

Trên mặt Trần Dạng vẫn dán băng cá nhân, chỉ là không phải cái Nhạc Nha đã dán giúp anh lần trước, mà là cái còn lại cô lén đưa cho anh.

Hai cái cùng loại, nhưng lại khác màu.

Lúc Nhạc Nha nhìn lén qua còn nghĩ, sớm biết vậy đã không cho anh rồi.

Một hồi sau, anh không hề lấy lại thẻ học sinh trong tay cô, rốt cuộc cô cũng nhịn không được, “Trả cho cậu.”

Trần Dạng đưa tay qua cầm lấy.

Không biết có phải do anh cố tình hay không, đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau, trong lòng Nhạc Nha run lên, nhanh chóng rụt tay lại.

Cô cúi đầu, nghĩ nghĩ, xong nói nhỏ: “Mấy lời tôi nói trưa hôm nay đều là nói dối, cậu đừng coi là thật.”

Trần Dạng cố ý hỏi: “Lời gì?”

Nhạc Nha cắn cắn môi, “Mấy lời tôi nói hồi trưa không phải thật đâu.”

Trần Dạng nghiêng người, tiến lên một bước, từ trên cao nhìn cô, nhíu mắt hỏi: “Cậu không thích Trần Dạng à?”

Nhạc Nha nghẹn đỏ mặt, cái người này sao lại như vậy chứ.

Cô dứt khoát nói thẳng: “Tôi thích người khác.”

Trần Dạng sững sờ, bật cười ra tiếng, trêu chọc nói: “Cậu di tình biệt luyến thế này… tốc độ hơi bị nhanh đó.”

Giữa trưa mới nói thích anh, đến chiều liền sửa thành người khác.

Anh chưa từng thấy ai thay đổi nhanh như vậy.

Nhạc Nha thở hổn hển, dứt khoát dựa theo chủ đề mình khơi ra để nói: “Tôi di tình biệt luyến vậy đó, chẳng lẽ cậu không cho phép?”

Trần Dạng xoay người ghé sát mặt của cô, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.

Nhạc Nha chuẩn bị mở miệng mắng anh biến thái, đúng lúc anh mở mắt, vẻ mặt lạnh lùng, giọng trầm thấp lên tiếng: “Tôi không cho phép.”