Tiểu Nguyệt Nha

Chương 18: Tôi thích Trần Dạng




Tiếng hét như con sóc đất của Lương Thiên khiến chú bảo vệ muốn đuổi người.

Triệu Minh Nhật ngồi xổm trước cửa phòng bảo vệ với cậu ta, hỏi: “Phá án xong rồi thì nói xem là ai đưa vậy.”

Lương Thiên đưa di động cho cậu ta xem, thấp giọng nói: “Là cán sự bộ môn số học của lớp 1 cơ sở chính, là cô ấy đưa đó.”

Cán sự lớp 1?

Triệu Minh Nhật suy nghĩ một chút, không có ấn tượng, “Là ai?”

“Cậu ngu thật.” Lương Thiên hết sức khinh bỉ, “Là Nhạc Nha đó, tôi đã nói với cậu rồi, băng cá nhân trên mặt Dạng ca chắc chắn là do cô ấy đưa.”

Cho nên cậu ta mới đột ngột nghĩ đến chi tiết này, bởi vì nữ sinh có thể tiếp xúc gần như vậy với Trần Dạng thật sự không có mấy người, hơn nữa còn xảy ra chuyện băng cá nhân ngày hôm qua.

Lúc ấy cậu ta đã nghi ngờ rồi.

Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện, bọn họ đều quan sát rất kỹ, nào có ai trêu chọc người khác như vậy, nói không có ý nghĩa cũng chẳng có ma nào tin.

Trước kia cậu ta chưa từng thấy Trần Dạng trêu chọc nữ sinh nào.

“Dạng ca để tụi mình tự xử lý mà.” Triệu Minh Nhật sờ cằm, “Tình huống bây giờ, có trả hàng lại nữa không?”

Lương Thiên nói: “Trả cái cọng lông á.”

Nếu người khác tặng thì trả về cũng không sao, bây giờ đã biết là do Nhạc Nha gửi tới, đương nhiên không thể trả hàng lại rồi.

Quan trọng nhất là cái ghi chú này!

Triệu Minh Nhật nói: “Vậy cậu nói với cậu ấy đi, bằng không thì cậu ấy lại không biết, chắc chắn sẽ không xuống nhận đâu, tranh thủ thời gian đó tụi mình đi ăn cơm.”

Lương Thiên lại khoát khoát tay, nói: “Tụi mình đi ăn trước đi, Dạng ca chắc cũng đang ăn, cơm nước xong xuôi rồi nói sau.”

Cậu ta có mưu đồ muốn anh bực bội, bứt rứt một chút.

Hai người họ cũng không quay lại trường, cứ thế đi thẳng ra quán cơm nhỏ bên ngoài, ăn hơn nửa tiếng mới từ từ trở về trường.

Lương Thiên phát hiện sốt gạch cua mà mình mới mua đúng là ăn ngon khủng khiếp.

Trong phòng bảo vệ hiện tại chỉ còn lại một chú bảo vệ, thấy bọn họ đến liền thúc giục: “Mấy đứa mau mang mấy bưu kiện kia đi đi, không thì trả hàng lại cho người gửi đi.”

Triệu Minh Nhật nói: “Chú đừng vội, đừng vội, chắc chắn hôm nay tụi con sẽ mang đi mà.”

Lương Thiên gửi tin nhắn qua: “Ca, tôi tra được người gửi bưu kiện cho cậu là ai rồi, cậu muốn biết không?”

Bên kia không trả lời.

Triệu Minh Nhật đập cậu ta một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cậu rảnh không có gì làm à, không thể nói thẳng ra hả?”

Dựa theo tính cách của Trần Dạng, sao có thể trả lời họ.

Lương Thiên hừ hừ hai tiếng, tìm được đáp án lớn như vậy, không thể để cậu ta đắc ý một chút sao?

Nghĩ vậy nhưng ngón tay cậu ta vẫn di chuyển linh hoạt trên bàn phím điện thoại, đánh mấy chữ vào tin nhắn.

[Lương Thiên: Số điện thoại trên thùng bưu kiện là của lớp 1 đó.]

[Lương Thiên: Vừa hay là số của Nhạc Nha.]

Sau khi gửi tin nhắn xong, Lương Thiên liền chờ anh trả lời.

Không đợi cậu ta quay đầu nói với Triệu Minh Nhật, bên kia đã trả lời lại.

[C: ?]

Triệu Minh Nhật sáp lại xem, vỗ đùi, “Tôi biết ngay mà, nhất định là Dạng ca vừa mới nhìn vào điện thoại, cậu nói thẳng như vậy không phải cậu ấy sẽ trả lời ngay à.”

Lương Thiên nói: “Mới mấy giây đã trả lời rồi.”

Tuy chỉ trả lời duy nhất một dấu chấm hỏi, nhưng cũng chứng tỏ là anh có nhìn thấy tin nhắn của cậu ta, ngoài ra còn đang hỏi dò thử rốt cuộc có ném hay trả lại hàng chưa.

Triệu Minh Nhật nói: “Hay tụi mình nói với cậu ấy là đã trả hàng lại rồi thử?”

Đột nhiên cậu ta muốn đùa dai với anh một chút thì sao đây?

Lương Thiên liếc cậu ta, “Cậu chán sống rồi à.”

Triệu Minh Nhật nhún vai, “Cái này là Dạng ca cho tụi mình tự quyền xử lý mà, kêu tụi mình trả hàng cũng không phải do tôi nói.”

Nếu trước đó không tra ra người gửi, chắc anh sẽ hối hận chết mất.

Đến lúc đó không chừng còn phải đuổi theo lấy lại bưu kiện cho bằng được mất.

Lương Thiên thở dài, cự tuyệt ý kiến này,, “Thôi, đợi Dạng ca tới đi, chắc sắp xuống tới nơi rồi.”

Đoán chừng đợi thêm xíu nữa là sẽ nhìn thấy anh ngay.

Nếu anh không xuống thì chỉ sợ ý của anh là để bọn họ xử lý rồi.

Triệu Minh Nhật đang muốn nói gì đó, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một thân ảnh đang đi từ dãy phòng học ra, “Ồ, tới rồi kìa.”

*

Căn tin trường vắng người hơn rất nhiều.

Sau khi Nhạc Nha và Tạ Khinh Ngữ ăn xong, đi tới quầy bán quà vặt mua vài món, sau đó trở về dãy phòng học.

Giữa trưa có rất nhiều người ra ngoài ăn, trong trường cũng vắng vẻ không ít.

Tạ Khinh Ngữ vừa ăn vặt vừa hỏi: “Tối hôm qua sao cậu ngủ trễ vậy, hơn nửa đêm còn thả điểm khen cho bài đăng của tớ, lúc đó tớ đi ngủ rồi.”

“Tối hôm qua ba tớ về trễ.” Nhạc Nha nhỏ giọng nói dối, “Sau khi thả điểm cho cậu xong là tớ đi ngủ liền.”

Tạ Khinh Ngữ không nghi ngờ cô, “Hâm mộ da của cậu thật đó.”

Ngủ trễ mà không bị nổi mụn, mắt không có quầng thâm, da trắng nõn, bóng loáng như trứng gà, có nằm mơ cô ấy cũng muốn có làn da như vậy.

Nhạc Nha không trả lời, tâm tư đã sớm bay sang nơi khác.

Buổi tối hôm qua sau khi trả lời anh xong, cô liền tắt điện thoại giả bộ như ngủ rồi, không trả lời anh, thật chất cũng không ngủ nổi.

Chủ yếu sau khi nghe xong cô cảm thấy ngại quá chừng.

Trước giờ chưa có ai hát ca khúc như vậy cho cô nghe, lời bài hát như thể nói thẳng ra mọi thứ, nhất là trước đó anh còn nói mình không biết hát nữa.

Trong lòng Nhạc Nha ầm ĩ luống cuống.

Cô nói sang chuyện khác: “…Không nói chuyện tối qua nữa, còn nửa tiếng là tới giờ vào học rồi, tụi mình mau về lớp thôi.”

Tạ Khinh Ngữ gật đầu, “Ừ.”

Đi một mạch không lên tiếng, Nhạc Nha bất tri bất giác lại thất thần.

“…Nè, phòng bảo vệ kìa.” Giọng nói của Tạ Khinh Ngữ cắt ngang suy nghĩ của cô, “Tụi mình lại xem thử bưu kiện gửi tới rồi chưa đi.”

Quầy bán quà vặt ở trong trường, từ căn tin đi qua dãy phòng học của khối mười hai ở bên kia sẽ phải đi ngang qua cổng trường bên này, cũng có thể nhìn thấy phòng bảo vệ.

Nhạc Nha hoàn hồn, “Người giao hàng nói đã gửi hàng tới rồi.”

Tạ Khinh Ngữ còn chưa nói gì, đã thấy ở chỗ phòng bảo vệ có hai người, liền nói: “Bọn họ cũng mua đồ nữa à, đến mấy bưu kiện lớn lận.”

*

Lương Thiên đứng phía trên chuyển bưu kiện cuối cùng xuống.

Sau đó cậu ta nhìn Trần Dạng đang đứng ở cửa ra vào, nói: “Vì người giao hàng xóa số điện thoại không kỹ, nên tôi có đi hỏi một chút, không ngờ lại có kết quả.”

Nghĩ đến sai lầm của người giao hàng kia, cậu ta cảm thấy thật mắc cười.

Chuyện này đến cậu ta còn cảm thấy thần kỳ, bởi vì cậu ta hoàn toàn không nghĩ tới là do Nhạc Nha gửi, nếu không phải vì ý nghĩ này, chắc còn lâu mới phát hiện ra.

Trần Dạng thản nhiên nói: “Trùng hợp thật.”

Lương Thiên cười ha hả, “Đúng vậy, trùng hợp thật.”

Quả nhiên cậu ta đoán không sai, nếu trước đó trả hàng lại, vậy chẳng phải bây giờ anh sẽ hối hận xanh ruột hay sao, vì vừa mới nói ra là Trần Dạng đã chạy ngay tới đây, có thể thấy mấy bưu kiện này quan trọng cỡ nào.

Trần Dạng không lên tiếng.

Trên đất đặt chồng chất ba bưu kiện lớn nhất, xếp chồng lên nhau vừa vặn cao đến hông của anh, mặt dán tờ hóa đơn đối diện với anh.

Anh nhìn qua có thể thấy hàng chữ được viết rõ ràng trên đó.

Người thầm mến của mình.

Trần Dạng cong cong mắt, nghĩ tới cô gái nhỏ y như con thỏ con tối hôm qua, thật muốn biết trong đầu cô đang nghĩ gì mà lại tự mình đi gửi đồ.

Sau lưng đột nhiên có giọng nói vang lên: “Mấy cậu đang làm gì vậy?”

Nghe thấy thanh âm mềm mại đó, Lương Thiên quay đầu, nhìn thấy Nhạc Nha đang đứng cách đó không xa với vẻ mặt khó hiểu, “Đến rồi à?”

Chính chủ đến rồi, còn muốn đích thân tới lấy sao?

Nhạc Nha thấy Trần Dạng đang cầm một bưu kiện trên tay, không thể không nổi giận, cảm thấy họ như đang muốn lấy bưu kiện của người khác vậy.

Cô chạy tới, “Mấy cậu sao lại cầm bưu kiện của người khác?”

Vẻ mặt Lương Thiên mơ hồ, lẩm bẩm: “Bưu kiện của người khác?”

Đây không phải là bưu kiện của Dạng ca à? Sao lại trở thành bưu kiện của người khác rồi, có phải hôm nay cô ra ngoài mà đầu óc vẫn chưa thanh tỉnh không?

Triệu Minh Nhật đi qua, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Lương Thiên lắc đầu, đưa tay ra dấu im lặng, liếc mắt nhìn Trần Dạng, vẫn nên ngừng ý định lên tiếng của bọn họ thì hơn.

Trần Dạng xoay người, nhìn thẳng vào mắt cô.

Anh gật đầu về phía bưu kiện, hỏi: “Mấy bưu kiện này liên quan gì đến cậu à?”

Nghe thấy anh nói chuyện hời hợt, một chút cũng không thèm để những bưu kiện này vào mắt, đôi mày thanh tú của cô lập tức nhíu lại.

Nhạc Nha đặc biệt tức giận, nhất là khi chuyện này còn là chuyện lớn, liền nói: “Dù không liên quan đến tôi cũng không sao, cậu không thể cầm bưu kiện của người khác được.”

Trần Dạng nhướng mày, bưu kiện của người khác?

Anh dừng một chút, dựa người vào khung cửa, cố ý nói: “Không liên quan đến cậu thì đừng có xen vào chuyện của người khác.”

Nghe anh nói vậy, Nhạc Nha càng tức hơn.

Tuy cô rất sợ anh, nhưng vừa nghĩ tới hành động của bọn họ, lại hoàn toàn không chấp nhận được, “Sao cậu lại ném bưu kiện của người khác, tôi không ngờ cậu lại là loại người này, cậu…”

Trần Dạng vuốt vuốt món đồ trên tay, “Loại người này?”

Thấy Nhạc Nha nổi giận đùng đùng nhìn anh, ánh mắt anh tối lại, cái cổ mảnh khảnh tinh tế như thể chỉ cần bẻ một cái là gãy ngay.

Bản thân mình còn trông như kẻ có bệnh đây này.

Trần Dạng cuốn lưỡi, cười ra tiếng, “Ừ, loại người như tôi làm thế này, không phải rất bình thường à?”

Nhạc Nha phát hiện dù mình có giảng đạo lý với anh thì anh cũng không thông nổi.

Sau nửa ngày, vẫn là Trần Dạng lên tiếng trước, nói: “Muốn tôi để xuống?”

Nhạc Nha gật nhẹ.

Trần Dạng hơi xoay người, nghiêng nghiêng về phía cô, cố ý nói: “Không phải là không được.”

“Ca.” Lương Thiên ngăn cản, đặc biệt không gọi Dạng ca như lúc trước.

Cái này tốt xấu gì cũng là do cô mua, sao còn phải nhao nhao cãi nhau như vậy, cậu ta thật sự không nghĩ ra được vì sao Nhạc Nha vẫn chưa biết tên của Trần Dạng, khiến bầu không khí trở nên ngột nhạt như vậy.

Lương Thiên tiếp tục nói: “Nếu không…”

Trần Dạng mất kiên nhận, “Lương Thiên, cậu nói nhiều như vậy làm gì?”

Lương Thiên bị điểm tên quan sát anh, chỉ có thể ngậm miệng lại, lại nhìn sang Nhạc Nha có vẻ mơ mơ màng màng, nhàn nhã thở dài một hơi.

Cả hai người này thật tình thú quá đi.

Nhạc Nha hồ nghi nhìn anh, “Cậu muốn làm gì?”

Hôm nay ánh nắng mặt trời rất tốt, giữa trưa là thời điểm nắng gắt nhất, vì đã gần chuyển thu, nên cũng không nắng lắm, còn mang theo vài tia ấm áp.

Cả người cô đều đắm chìm dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc mềm mại thả bên tai, ánh mắt cô như có cánh bướm đang dừng chân.

Tay Trần Dạng lay động, nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Cũng giống như lần trước.”

Sợ cô nhớ không rõ, anh nhắc: “Ở trong phòng lấy nước.”

Nhạc Nha mở to mắt, không thể tin được.

Còn muốn cô gọi anh là anh hoặc cầu xin anh sao?

Trần Dạng nghiêng đầu, nhếch môi hỏi cô, “Không muốn?”

Anh đứng ở cửa ra vào, khuôn cửa bao quanh dáng người của anh, mặt mày trong trẻo, sáng chói đến mức khiến người khác như muốn lóa cả mắt.

Lương Thiên đứng đằng sau hoàn toàn không hiểu nổi tình huống bây giờ là sao, càng không biết phòng lấy nước ám hiệu cho cái gì, đã từng xảy ra chuyện gì nữa.

Chỉ cảm thấy tình huống này có điểm gì đó hình như hơi là lạ.

Triệu Minh Nhật giống như chỉ đang xem trò vui, vẻ mặt kích động, thiếu chút nữa muốn lấy điện thoại ra chụp lại để sau này còn có cái để thưởng thức.

Lương Thiên đưa tay, “Tôi nói…”

Mới vừa mở miệng, Trần Dạng đã hơi nghiêng đầu quay sang nhìn cậu ta.

Lương Thiên nhìn vào đôi mắt yên tĩnh của anh, mấy lời còn lại bị mắc kẹt trong cổ họng, cảm thấy mình nên im lặng thì tốt hơn.

Im lặng vài giây, Trần Dạng nói: “Mấy cậu đi trước đi.”

Triệu Minh Nhật đang vụng trộm xem cuộc vui a một tiếng, kéo Lương Thiên đi, hay người len qua người anh rồi đi ra ngoài, sau đó một mạch chạy thẳng, dự định tí nữa sẽ quay lại ngay, dù sao cả hai cũng phải giúp anh mang mấy thùng bưu kiện lên.

Biết rõ nhiều chuyện như vậy, bọn họ cảm giác như mình sắp bị diệt khẩu rồi.

Trần Dạng lần nữa nhìn về phía Nhạc Nha đang lẳng lặng đứng chờ.

Mặt Nhạc Nha ửng đỏ, chỉ kìm nén thốt ra bốn chữ: “Cậu nằm mơ đi.”

Nghe vậy, Trần Dạng cũng không tức giận, “Thật sự không nói?”

Lần trước là do ép buộc Nhạc Nha mới nói, lần này cô tuyệt đối sẽ không đáp ứng ý định của anh, vì con người này chính là đồ biến thái, không thể vì những chuyện khác mà quên mất bản chất này của anh được.

Ai lại ép buộc người khác gọi mình là anh chứ.

Nhạc Nha cúi đầu nhìn mặt đất, mũi chân nhịn không được lại chụm chung một chỗ, từ đây cô có thể nhìn thấy chân của Trần Dạng ở phía trước, mắt lại di chuyển đến đùi của anh.

Cô kìm nén bực bội nói: “Tôi không nói.”

Trần Dạng gật đầu, làm bộ đứng thẳng người dậy chuẩn bị đi, nói: “Được thôi, vậy tôi sẽ mang mấy bưu kiện này đi.”

Có rất nhiều bưu kiện, dù muốn mang đi ngay cũng không thể.

Nhạc Nha vội vàng ngẩng đầu, thấy bộ dạng của anh như định làm thật, cho rằng anh muốn mang hết mấy thùng bưu kiện đi, liền túm lấy áo của anh, sốt ruột nói: “Cậu không thể đi được.”

Trần Dạng dừng lại.

Sau đó ánh mắt rơi vào lưng anh, ngón tay trắng nõn túm lấy góc áo, óng ánh mịn màng lại tinh tế, nhìn qua là biết ngay cảm giác khi chạm vào sẽ rất mềm mại.

Anh nhe răng, trong cổ họng tràn ra một tiếng.

Nhạc Nha càng hoảng sợ hơn, rút tay của mình về, sợ hãi nhìn anh, trong hốc mắt như đang ngập nước.

Trần Dạng nhìn vào mắt cô, sửng sốt vài giây.

Nhạc Nha không biết anh đang nghĩ gì trong đầu, chỉ là có chút ủy khuất, lặp lại lời nói lúc trước: “Cậu không thể mang đi được.”

Trần Dạng xoay lại, hơi nghiêng người nhìn thẳng vào mắt cô, khoảng cách mặt đối mặt chỉ chừng mấy cm, cô có thể nghe rõ nhịp thở của anh.

Vội vàng đến mức không kịp chuẩn bị, lông mi Nhạc Nha run rẩy.

Đáng yêu thật, Trần Dạng nghĩ thầm.

Anh nghĩ nghĩ, nói: “Cậu nói lý do nghe thử.”

Nhạc Nha nhìn sang, liền chạm vào đôi mắt thâm thúy, cắn cắn môi, thì thầm: “…Là tôi gửi đó.”

Thanh âm rất nhỏ, nếu không nghe kỹ thì sẽ chẳng nghe thấy gì.

Thấy Trần Dạng thờ ơ, Nhạc Nha cũng đã nói ra người gửi bưu kiện rồi, nói chung là đã thừa nhận hết tất cả rồi, “Cậu không thể mang đi được, là do tôi gửi đó.”

Trần Dạng nhịn không được liền bật cười, đứng thẳng người lại, từ trên cao nhìn xuống cô, tiện tay cầm lấy bưu kiện nhỏ nhất.

Anh chậm rãi nói: “Trên này có cái ghi chú ghi là thầm mến…”

Giọng nói của anh trầm khàn, lại rất mê người.

Nhạc Nha chỉ cảm thấy cả người mình y như con tôm luộc, hoàn toàn không thể nghe nổi mấy từ đang thốt ra từ miệng anh.

Cô rủ hai tay xuống bên người, túm chặt lấy áo của mình, nói thẳng: “Là tôi gửi đó, tôi thầm mến Trần Dạng, tôi thích Trần Dạng, chẳng lẽ không được sao?”

Sau đó Nhạc Nha nhìn thấy người trước mặt nở nụ cười.