“Tôi không cho phép.”
Trần Dạng nói rất trầm, cơ hồ chỉ có mình cô mới nghe thấy.
Nhạc Nha có chút không thoải mái, nhẹ chớp mắt một cái, hô hấp chậm lại, sợ đụng phải anh.
Câu nói này khiến cô không thể thở nổi.
Tuy ngữ điệu rất đơn giản, nhưng lại khiến Nhạc Nha sinh ra loại cảm giác nếu không làm theo ý của anh, cô sẽ chết rất thê thảm.
Đầu mũi cô nhăn lại, vừa muốn mở miệng ra nói, người trước mặt lại lui về sau, khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày.
Ở phía sau lưng anh có nhóm người đang duỗi cổ nhìn qua, đầy vẻ hứng thú, thậm chí còn đang chuẩn bị hò hét ồn ào.
Lương Thiên vỗ ngực, nói: “Dạng ca suốt ngày cứ khi dễ con gái nhỏ nhà người ta, cậu ta không thấy mắt cô ấy lúc nào cũng đỏ ửng à, ai ôi.”
Triệu Minh Nhật đập cậu ta một cái, “Cậu mà nhìn hả hê vậy, coi chừng tí nữa người đỏ mắt là cậu bây giờ.”
Lúc đó, chẳng có ai cảm thông nổi cho cậu đâu.
Nghe vậy, Lương Thiên nhún nhún vai, không nói nữa.
Có vài người ở đây đang ngắm nghía bên dưới lầu chơi đùa, vì lan can ở hành lang lớp 17 rất ngắn, bên cạnh lại là khu vực của lớp 18, rất thoải mái rộng rãi.
Trần Dạng một tay đút túi, khóa kéo đồng phục xiêu xiêu vẹo vẹo ở chỗ lồng ngực, dưới cổ áo lộ ra lớp áo thun màu đen, làn da có chút trắng bệch như đang bị bệnh.
Anh cứ đứng như vậy, phòng lấy nước bên cơ sở chính phần lớn đều là nữ sinh, ai ai cũng không nhịn được thả chậm bước chân lại một chút, vụng trộm nhìn anh.
Bọn Lương Thiên đứng phía sau huýt gió, huýt sáo trêu chọc.
Lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên Nhạc Nha gặp phải loại nam sinh tư duy kì lạ và không thèm nói đạo lý như Trần Dạng.
Sớm biết vậy đã không thèm mua đồ gửi anh, cô còn tưởng anh là người bị suy dinh dưỡng, không được cung cấp đầy đủ thức ăn, nhưng giờ nhìn anh thế này, cả người đều vui vẻ, ở đâu ra cái bộ dạng không đủ chất dinh dưỡng chứ.
Trần Dạng nhìn không chớp mắt, “Sao cậu không nói gì?”
Bị Trần Dạng nói vậy, Nhạc Nha liền nghĩ đến chuyện hồi trưa, mặt lại đỏ một chút, đối diện với khuôn mặt âm tình bất định kia.
Nhạc Nha nghiêm mặt, “Dù sao cũng không phải cậu.”
Trần Dạng đứng thẳng người lại một chút, nhếch miệng, nói một cách chậm rãi: “Tốt xấu gì tôi cũng từng là đối tượng thầm mến của cậu còn gì.”
Anh không hạ thấp giọng, đằng sau lập tức vang lên mấy tiếng la hét ồn ào.
Lương Thiên nhớ đến dòng chữ ghi trên bưu kiện, cười ra tiếng: “Từng là đối tượng thầm mến? Ha ha ha ha ha…!
Triệu Minh Nhật dựa vào vai cậu ta, cười đến mức muốn chảy nước mắt, “Nhanh vậy mà đã trở thành đối tượng từng được thầm mến rồi, thật thảm quá đi.”
Bọn họ thật không ngờ sẽ phát sinh ra tình huống thế này.
Nhạc Nha đè nén mọi loại suy nghĩ trong lòng, loạn xạ đẩy thẻ học sinh về phía anh, “Trả cho cậu.”
Đẩy qua, lại đụng trúng người của đối phương.
Thẻ học sinh sắp rơi, Trần Dạng đưa tay qua chụp lấy, cơ thể hơi cúi xuống, nói: “Đau quá.”
Nhạc Nha: “…”
Cô thực sự bị anh làm cho tức chết mà.
Lực của cô cũng đâu có mạnh, sao có thể đánh anh đau được, xem ra là do anh giả vờ giả vịt, hết lần này đến lần khác y như là bị đau thật vậy.
Nhạc Nha mím môi, xoay người bỏ đi.
Dù có đứng trước cửa lớp của mình, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng tóc vàng với tóc đỏ đang gọi Dạng ca.
Nhạc Nha lơ đãng nghiêng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt cười như không cười của Trần Dạng.
Cô hít sâu một hơi, đi vào trong lớp.
Tạ Khinh Ngữ ngồi thẳng dậy, dò hỏi: “Sao vậy, đi trả thẻ học sinh thôi mà mặt mũi thành thế này rồi, có chuyện gì hả?”
Nhạc Nha lắc đầu, “Không có gì.”
Thấy cô không muốn nói, Tạ Khinh Ngữ cũng không truy hỏi, nói: “Sắp vào học rồi. Tiết sau là tiết Lý đó.”
Nhạc Nha ừ.
Vừa mới nói xong, tiếng chuông đúng lúc vang lên.
*
Chuông vào học vừa vang lên, người ở ngoài sân trường đều nhanh chân chạy vào lớp, trừ một số thiếu niên bất lương, quậy phá trong trường.
“Nhìn gì vậy?”
Lý Từ Từ vỗ vai Ngô Á Mật.
Không thấy cô ta trả lời, cô ấy nhìn theo ánh mắt của Ngô Á Mật, “Trần Dạng đứng bên kia, xa như vậy vẫn có thể thấy rõ vẻ đẹp trai của cậu ấy.”
Nói thật, Lớp 17 có Trần Dạng thật vẻ vang.
Các học sinh lớp khác có không ít người hâm mộ, nhiều lần đứng đầu trong các kỳ thi, giáo viên đều đặc biệt yêu thích Trần Dạng, nhưng anh lại có một bộ mặt khác mà các thầy cô không biết, số nữ sinh giả bộ như ngẫu nhiên đi ngang qua lớp 17 để nhìn anh cũng phải hơn mười người mỗi ngày.
Lý Từ Từ không hề có tình yêu nam nữ đối với Trần Dạng, đa phần là sùng bái anh, mỗi lần đều góp mặt để xem náo nhiệt là chính, “Mau vào học thôi, cậu còn đứng đây làm gì nữa, tớ xong rồi, tụi mình đi đi, không vào học trễ mất.”
Ngô Á Mật hoàn hồn, “À, đi thôi.”
Vị trí cô ta đang đứng ở phòng vệ sinh đối diện hành lang, bên này có cả nhà vệ sinh nam lẫn nữ, cô ta đi chung với cô bạn ngồi bàn trước, xong trước nên ra đây đứng chờ.
Ai mà biết đúng lúc nhìn thấy hình ảnh đó.
Bạn ngồi bàn trước kéo tay Ngô Á Mật trở về lớp, ngồi xuống chỗ của mình cũng có thể thấy rõ mọi thứ.
Cô ta cẩn thận từng li từng tí lấy điện thoại di động ra.
Trên màn hình là ứng dụng chụp ảnh, đúng lúc chụp được cảnh Trần Dạng cúi người ghé sát mặt của Nhạc Nha, động tác vô cùng thân mật.
Ngô Á Mật nhìn chằm chằm hồi lâu, hít sâu một hơi.
Tay cô ta ấn ấn lên màn hình,đăng nhập vào tài khoản chưa từng dùng qua, bên trong danh bạ có rất ít bạn bè, chỉ lẻ tẻ vài người.
Chủ nhiệm lớp đúng lúc cũng xuất hiện trong đó.
Ngô Á Mật cắn răng một cái, gửi ảnh chụp qua, sau đó cất điện thoại đi, lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy cậu bạn ngồi cùng bàn nhìn mình chằm chằm.
Bạn cùng bàn là nam sinh đeo kính cận, ngoại hình bình thường, cô ta không ít lần thầm nghĩ tại sao mình lại không được xếp ngồi hàng cuối cùng.
Ngô Á Mật tức giận nói: “Nhìn cái gì.”
Bạn cùng bàn nâng kính cận, “Bộ dạng cậu y như đang chột dạ vậy.”
Thầy giáo xuất hiện trước cửa lớp, Ngô Á Mật trừng mắt liếc cậu bạn kia một cái, nhét điện thoại vào trong túi áo, mở sách ra.
Tim cô ta đập thình thịch, cảm giác vô cùng kích thích.
Vốn cô cũng muốn chia sẻ cho Lâm Tâm Kiều, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn không gửi, đợi mấy ngày nữa rồi nói, để Lâm Tâm Kiều chịu thiệt thòi một chút.
Xinh đẹp thì thế nào, dù sao cũng bị người khác nhanh chân đến trước rồi.
Ngô Á Mật nghĩ đến người ngồi phía sau, dù bị chồng sách vở cao ngất ngăn trở, cô ta vẫn muốn quay lại xem thử, chỉ là cuối cùng cũng nhịn được khát khao trong lòng.
Nếu như mình ngồi sau anh thì tốt biết mấy.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mỗi lần Trần Dạng ngẩng đầu đều nhìn thấy cô ta, vậy cũng tốt, Ngô Á Mật nhịn không được bật cười khẽ.
Thầy Toán đứng trên bục giảng, liếc mắt đến mấy thùng bưu kiện phía sau lớp, hỏi: “Đồ của ai mà chồng cao dữ vậy?”
Cả lớp đều quay lại nhìn.
Tiếng ồn ào nhao nhao bàn luận vang lên, Lương Thiên nhấc tay nói: “Thưa thầy, là của Trần Dạng ạ, mua đồ để bồi bổ sức khỏe.”
Nghe vậy, trong lớp vang lên vài tiếng cười nhỏ.
Bồi bổ thân thể là cái quỷ gì chứ.
Chỉ là cả bọn không dám cười lớn tiếng, mấy giáo viên ai ai cũng cho rằng anh là học sinh giỏi, nhưng bọn họ đều không biết Trần Dạng là kẻ tàn bạo thế nào.
Chẳng có ai dám đắc tội với anh.
Thầy Toán nghe xong, gật đầu nói: “Ừ, muốn bồi bổ… Tốt, lấy đề tối qua ra, chúng ta sẽ giải đề khó ở mặt sau…”
Trên bục giảng vòng vo mấy chủ đề.
Còn Lương Thiên và Triệu Minh Nhật ngồi ở cuối lớp bận cười đến mức sắp co lại thành một cục, vừa nghĩ tới hình ảnh từ nay về sau Trần Dạng đều uống nhiều sữa như vậy, liền cảm thấy vô cùng hài hước.
Lương Thiên thậm chí còn tính toán giúp Trần Dạng, “Dạng ca, hay cậu làm thế này đi, ba năm bảy uống sữa dành cho bữa sáng, hai tư sáu thì uống yến mạch, ngày còn lại thì uống sữa bột, vậy là cả tuần đều dùng đủ đồ bổ, ha ha ha.”
Cái này là cậu ta đã lên lịch cho cả tuần đó, cam đoan không phụ lòng kỳ vọng của em gái Nhạc Nha, nuôi mập Dạng ca.
Triệu Minh Nhật vỗ bàn một cái nhẹ, che miệng cười ha hả, muốn kiềm chế âm thanh của mình thật sự khó quá đi.
Trần Dạng liếc nhìn cậu ta, “Cậu rảnh rỗi vậy à?”
Sau lưng Lương Thiên ớn lạnh, vội vàng xoay người ngồi thẳng lại, “Bận bận, tôi bận nhiều chuyện lắm, tôi muốn chăm chú nghe giảng.”
Cậu ta còn lâu mới nghe giảng, trong đầu đang thầm nghĩ đến đủ mọi chuyện bát quái trên đời.
*
Đảo mắt một cái đã đến tiết cuối cùng của chiều thứ năm.
Trước khi đi giáo viên còn ra một đề, Nhạc Nha giải được một nửa, liền dọn dẹp chuẩn bị đi ăn cơm tối.
Tạ Khinh Ngữ ngồi chờ ở đằng sau, tranh thủ chơi điện thoại.
Dù sao cô ấy cũng không giải được, thôi thì cứ đợi đến lớp tự học buổi tối mượn xem đáp án của Nhạc Nha rồi nhờ cô giảng lại một lần là được.
Ngoài cửa sổ có người đến người đi, rất nhanh liền yên tĩnh trở lại.
Bên ngoài trời đã chuyển tối, đèn trong từng lớp học cũng đã được bật sáng.
Nhạc Nha cúi đầu, tính toán đến bước cuối cùng, viết lời giải ra giấy nháp trước, chính xác rồi mới viết vào tờ đề.
Tóc đuôi ngựa trượt qua một bên, mái tóc nhỏ vụn được kẹp lại gọn gàng, để lộ ra phần cổ trắng nõn, khiến người đi ngang qua cũng phải dừng lại.
Cửa sổ đột ngột bị đẩy ra, gió lạnh thoáng cái liền thổi vào.
Nhạc Nha không khỏi co người lại, nghiêng mặt qua nhìn thử, ai ngờ lại thấy Trần Dạng đang khoác tay lên bệ cửa sổ, tay còn lại chống bên cạnh nhìn cô.
Cô hơi sửng sốt, muốn đóng cửa sổ lại, nhưng tay của đối phương đang đặt ở đó, cô không muốn nói chuyện với anh, cũng không muốn khiến anh bị thương, dứt khoát quay đầu không thèm quan tâm tới anh nữa.
Chỉ là mỗi lần như vậy đều bị quấy nhiễu, cô không thể tập trung giải đề.
Cả buổi trời, cô cũng chỉ viết được mấy con số lên giấy.
Trần Dạng nhíu mày, rút lấy giấy nháp của cô.
Nhạc Nha đứng lên, muốn thò tay qua lấy lại, không ngờ anh chăm chăm nhìn từ đầu đến cuối, nhắc cô: “Bước thứ năm sai rồi.”
Mặt cô thoáng đỏ ửng.
Sai thì thôi đi, còn bị người ta chỉ ra.
Nhạc Nha túm lấy tờ giấy nháp, nhét vào sách rồi đóng lại, “Cậu cũng có biết đề bài đâu, sao biết tôi sai?”
Trần Dạng thong thả nói ra một chuỗi số.
Giống y chóc đề bài giáo viên đã nói trong tiết trước.
Tất nhiên anh biết rõ đề bài này, cũng đã từng giải qua, Nhạc Nha mím môi, mặt nóng dần, mỗi lần chạm mặt anh đều như vậy.
Trần Dạng cười khẽ, “Còn vấn đề gì khác không?”
Nhạc Nha không chịu nỗi lời trêu chọc của anh, làm bộ bình tĩnh, khịt khịt mũi, nhìn anh một cái, hỏi: “Cậu qua đây làm gì?”
Trần Dạng dựa vào bệ cửa sổ, gõ lên lớp kính, phát ra chút âm thanh trong trẻo.
Anh nói bình thản: “Tôi muốn uống trà sữa.”
Nhạc Nha đứng hình, chợt nhớ tới chuyện lúc trước.
Đúng là anh có nói lúc nào muốn uống sẽ tìm cô, cô còn đồng ý với anh, chỉ là dạo này xảy ra hơi nhiều chuyện nên cô không nghĩ tới.
Cơ bản là hôm nay Nhạc Nha không muốn nhìn thấy anh.
Nghe lén mà không hề cảm thấy xấu hổ, Tạ Khinh Ngữ nãy giờ đang im lặng, liền nháy mắt mấy cái, “Nhạc Nha, tụi mình đi ăn tối thôi.”
Ngay sau đó, Trần Dạng chuyển ánh mắt sang nhìn cô ấy, “Tối nay cô ấy thuộc về tôi.”
Lời này có ý nghĩa khác đó nha.
Nhạc Nha trừng mắt liếc anh, “Cậu đừng nghe cậu ta nói mò.”
Tạ Khinh Ngữ mỗi lần bị anh nhìn, sau lưng đều cảm thấy ớn lạnh.
Nhạc Nha thở dài, nhỏ giọng giải thích với cô ấy: “Lần trước tớ nợ cậu ta một chầu trà sữa, tối nay cậu lại chờ tớ lâu như vậy…”
Tạ Khinh Ngữ nhỏ giọng nói: “Không sao, tớ đi ăn trước, có gì nhớ gọi điện cho tớ.”
Nhạc Nha gật đầu.
Đợi Tạ Khinh Ngữ biến mất sau cửa lớp, trong phòng học của lớp 1 cũng chỉ còn lại Nhạc Nha, đèn cũng chỉ mở một bên.
Trần Dạng nhìn cô không chớp mắt, “Không muốn mời tôi uống à?”
Nhạc Nha nói: “Không phải… Cậu chờ tôi dọn đồ đã.”
Bên ngoài hành lang im lặng, chỉ có một hai người đi ngang qua, mỗi lần đi qua đều nhìn về phía bên này.
Nhạc Nha quay đầu thu dọn đồ trên bàn.
Trần Dạng hơi nheo mắt, ánh mắt từ trên người cô di chuyển đến bên mặt nhỏ nhắn căng mịn, nhìn kỹ là có thể thấy rõ cô không hề vui vẻ gì.
Đồng phục hơi lớn, mặc trên người cô hơi rộng, dù đẹp nhưng cũng khiến cô có vẻ gầy hơn, cái cổ trắng nõn giống như chỉ cần bẻ một cái là gãy ngay.
Yếu hầu Trần Dạng giật giật, trong lòng anh biết rõ, trong nhà cô e là có thứ gì tốt cũng đều muốn đắp chồng chất lên người cô.
Nói là thu dọn nhưng cô dọn hết cả một buổi trời.
Trần Dạng cũng không gấp, như đang hứng thú quan sát cô lề mà lề mề.
Nhạc Nha có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú một mực không di dời kia, lưng của cô đã căng cứng nãy giờ, thu dọn xong mọi thứ, thấy chết không sợ nói: “Xong rồi.”
Hai người một trước một sau ra khỏi trường.
Nhạc Nha tức giận trong lòng, cũng không muốn nói chuyện, buồn bực đi sau lưng Trần Dạng, trong nội tâm mắng anh nhiều thật nhiều là tên thần kinh.
Tất nhiên cô không dám nói lời này trước mặt anh rồi.
Đang nghĩ ngợi, người phía trước đột ngột dừng lại, cô liền đụng vào người anh, lưng cứng như đá tảng, khiến trán cô tê rần.
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói, “Đi đứng cũng không thèm nhìn đường.”
Nhạc Nha cảm thấy vô cùng xấu hổ, cảm thấy cả đời này cô đều như tên hề trước mặt anh, thúc giục: “Cậu đi nhanh đi.”
Trần Dạng cúi đầu xem trán của cô.
Đụng nhẹ như vậy, mà trán cũng đỏ ửng lên rồi.
Anh nhíu mày, sao cô lại mỏng manh như vậy.
Nhạc Nha thấy anh bất động, xoa trán nói: “Nếu cậu không đi là hết giờ đó, vào lớp trễ là không được đâu.”
Trần Dạng à một tiếng, xoay người, thả chậm bước chân.
Hàng quán trà sữa bên ngoài trường có không ít, nơi này lại là cơ sở mới, hai bên đường còn mở ba bốn quán, cạnh tranh rất kịch liệt.
Những người hay uống trà sữa sẽ biết ngay quán nào pha ngon.
Nhạc Nha đi theo Trần Dạng qua quán trà sữa ở đối diện, bên trong trưng bày lấy màu xanh nhạt làm chủ đạo, rất mới mẻ, cũng rất đẹp.
Mở quán trà sữa cơ bản đều là những người trẻ tuổi, chủ quán là sinh viên mới tốt nghiệp, tính tình rất ôn hòa.
Vừa tan học không lâu, trong quán có vài học sinh khác đang ngồi.
Nhạc Nha không quen mấy người ngồi trong quán, nhưng bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Trần Dạng với cô, nhất là nhìn cô chiếm đa số.
Cô cảm thấy có chút bất an.
Cô chủ quán vừa pha xong một ly, mắt nhìn Trần Dạng, “Hôm nay rảnh tới đây uống trà sữa à, hiếm thấy nha.”
Trần Dạng ừ.
Anh nghiêng mặt, cúi đầu hỏi Nhạc Nha: “Cậu muốn uống gì?”
Nhạc Nha a một tiếng, giọng nhẹ nhàng mềm mại, thì thầm nhỏ: “Là cậu muốn uống gì mới đúng, cậu chọn đi, rồi tôi trả tiền.”
Cô vụng trộm lén nhìn trong quán, phát hiện mấy nữ sinh đều đang nhìn mình.
Hai nữ sinh ngồi bàn gần đó, vừa lén nhìn, vừa lén bàn luận: “Tớ không nhìn nhầm chứ, Trần Dạng dẫn nữ sinh tới đây kìa, cô ấy là ai vậy?”
“Chưa từng thấy qua, tớ không biết.”
“Hay là em gái năm dưới, nhìn xem nhỏ như vậy, Trần Dạng biến thái thật đó, còn trêu chọc đàn em lớp 10 nữa.”
“Có là tớ, tớ cũng nguyện ý bị trêu chọc…”
Tiếng bàn luận truyền vào trong tai của Nhạc Nha, cô vừa đổi sang máy trợ thính mới nên nghe rất rõ ràng.
Tuy trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng vành tai của cô đã sớm đỏ lựng.
Mấy người họ sao chỉ biết nghĩ đến phương diện này chứ, rõ ràng giữa hai người bọn cô cũng không có quan hệ gì, hơn nữa mới cấp ba mà đã bàn đến chuyện yêu đương gì chứ.
Quả nhiên mọi người đều thích những nam sinh đẹp trai, Nhạc Nha không khỏi suy nghĩ, khuôn mặt này của Trần Dạng đúng là mê hoặc nhiều thiếu nữ quá đi mất.
Trần Dạng không đợi cô trả lời, lại hỏi tiếp: “Muốn uống gì, hửm?”
Âm cuối cùng đó bị tiếng nhạc trong quán át đi, nghe không rõ lắm.
Nhạc Nha hoàn hồn, hàm hồ nói: “Tôi không uống.”
Hai người giằng co vài giây.
Cô chủ quán đánh giá hai người, cười nói: “Cả hai có thể mua combo, trong quán hiện đang có ưu đãi, ly thứ hai giảm nửa giá.”
Cô ấy bổ sung: “Chuẩn bị đặc biệt cho mấy đôi tình nhân đó.”